Nhiều cô còn chen lấn đến mức lảo đảo suýt ngã. Đợi đến khi lên toa xe lửa, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng, thấy lối vẫn ken đặc , ai nấy đều nhốn nháo chen chúc, chính còn tự mở đường để , cô chỉ cảm thấy mừng hụt một bận .
Đợi đến khi tìm chỗ của , đầu tóc Cố Tri Ý rối bời, trán cũng lấm tấm mồ hôi. Từ đó thể thấy đoạn đường cô vất vả khó khăn đến nhường nào.
Hai hàng giường kê liền kề , ở giữa là một lối hẹp. Giường phân thành ba tầng, lên xuống đều theo bậc thang nhỏ bên cạnh. Lối nhỏ ở phía còn kê những bàn nhỏ gần cửa sổ, cũng ít đang đây ăn uống.
Việc cha Lâm mua vé giường đúng là một sự sắp xếp tiện lợi cho Cố Tri Ý. Chỉ là lúc trời đang nóng bức, lối nhỏ ken đặc mùi mồ hôi, mùi chân, mùi thức ăn lẫn lộn , thật sự khiến khó lòng mà chịu đựng nổi.
Cố Tri Ý cố gắng nín cơn buồn nôn đang dâng lên. Trên giường còn phủ lên một tấm chiếu cói sơ sài. Với một quen sống sạch sẽ như Cố Tri Ý, cô cảm thấy chiếc chiếu bao nhiêu từng lên, đậm mùi mồ hôi khó chịu. Nghĩ đến cảnh đó, cô thể nào chấp nhận nổi.
Cũng may lúc cửa, cô chuẩn sẵn một chiếc chăn mỏng. Trải lên chiếc chiếu sơ sài, cô mới thể tạm. Đợi đến khi trải xong xuôi, cô mới xuống. Lúc , cả Cố Tri Ý đầy mồ hôi, lưng cô còn mồ hôi túa ướt đẫm lưng.
Đây chính là nỗi khổ khi xe lửa đường dài. Cố Tri Ý lập tức đến nhà vệ sinh để rửa ráy qua loa cơ thể một chút, nhưng thấy lối vẫn đang chật cứng , thấy , cô đành nán .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lam-giau-o-thap-nien-70-tu-nu-xung-thanh-nu-chu/chuong-45.html.]
Thế là cô chỉ thể cố chịu đựng. Nằm giường một lúc, cô lấy đại chiếc áo phe phẩy quạt. Dần dần, cô cũng quen với khí ngột ngạt .
Giường của Cố Tri Ý kê sát cửa sổ, may mắn , cửa sổ toa xe lửa còn thể mở . Cuối cùng cô vẫn thể chịu đựng nổi mùi vị tạp nham trong toa xe nên đành mở cửa sổ, kề đầu cửa đón chút gió lùa, hít thở bầu khí trong lành bên ngoài.
Giường đối diện là một đôi vợ chồng trung niên. Người đàn ông dáng cao lớn lắm, phụ nữ phần tròn trịa, trông xứng đôi lứa. Họ vẫn luôn để ý Cố Tri Ý từ lúc cô lên giường. Thấy cô vẻ thoải mái, cứ thò đầu ngoài cửa sổ, họ nhịn bèn mở lời hỏi thăm: “Cháu , chúng tỉnh Thanh, còn cháu ?”
Vị khách chủ động bắt chuyện, Cố Tri Ý cũng thể ngơ, bèn lễ phép đáp lời: “Chào thím, cháu tỉnh Liêu ạ.” Thím Hoàng, cùng với chồng bên cạnh, chẳng mấy chốc câu chuyện rôm rả với Cố Tri Ý.
Dường như Cố Tri Ý đang cảm thấy trong khó chịu, lúc chiếc xe lửa lăn bánh, xình xịch rung lắc. Bởi lẽ thời bấy giờ, tàu hỏa đều lấy than nhiên liệu để vận hành, thế nên ngay cả khi cô tựa cửa sổ, cảm giác khó chịu cũng chỉ vơi đôi chút. Thím Hoàng thấy Cố Tri Ý đang mang thai mà tàu xe đường dài cũng dễ dàng gì, bèn đề nghị giúp cô trông coi hành lý để cô lấy chút nước nóng uống cho đỡ mệt mỏi.
Lúc , Cố Tri Ý cũng từ chối, vả trong túi xách cũng chỉ chút đồ ăn vặt. Có trông chừng, cô cũng an tâm lấy nước, tiện thể mang theo chiếc khăn mùi soa nhỏ, thấm nước lau mặt mũi, tay chân cho mát mẻ.
---