Bản  cô   Bắc Kinh, khi  thứ còn   định, cô  mang con đến đó, để con cái  chịu cảnh vất vả cùng  e rằng  đành. Biện pháp duy nhất là để lũ nhóc ở  cùng má Lâm một thời gian, chờ cô  định nơi ăn chốn ở  sẽ đón chúng về.
Cố Tri Ý  mua nhà ở Bắc Kinh, thế nhưng lúc   dân vẫn   tự do mua bán nhà đất, còn  đợi thêm vài năm nữa mới .
Cho nên cô cũng chỉ  thể thuê một căn nhà cạnh trường, cho lũ nhỏ đến đó tiện bề ăn ở, học hành.
Thế nhưng cụ thể như thế nào còn  đến đó  mới  rõ ngọn ngành.
Ngày hôm  khách khứa vẫn tấp nập kéo đến chúc mừng, nhưng   cũng  điều nên chỉ mang chút lễ vật đến chúc mừng đôi câu  cáo từ  về ngay.
Dù  chủ nhà còn  chuẩn  đồ đạc để rời , nên bọn họ cũng  tiện nán  quấy rầy.
Tấm lòng của họ gửi gắm tới gia chủ là đủ .
Mãi  đó hai vợ chồng Trịnh Quang Huy mới ghé đến, trong tay Trịnh Quang Huy cầm kẹp một phong thư,  đặt chân  cửa  kính cẩn trao ngay cho Cố Tri Ý.
“Chị dâu ơi, đây là chút tấm lòng của  em bộ đội, chúc chị dâu tiền đồ xán lạn.”
Cố Tri Ý thoáng chốc  quen với dáng vẻ nghiêm túc hiếm thấy của Trịnh Quang Huy hôm nay.
“Xin cảm ơn Trịnh đoàn trưởng, và cũng xin  cảm ơn  thể các đồng chí trong quân doanh.”
Trịnh Quang Huy cứ như  xem như   thành sứ mệnh, lập tức trở  dáng vẻ lăng xăng thường thấy.
Anh  xua tay, : “Có  em tranh công , bên bộ đội chúng     gì  chứ,  thứ  thu xếp   đấy từ   mà?”
Lâm Quân Trạch : “Đều thu xếp gần hết , hôm nay  gửi điện báo về cho gia đình, cũng  báo hết tin vui về cho   ở nhà .”
“Ấy là việc đương nhiên  . Nhà   một nữ sinh viên đại học xuất sắc, dĩ nhiên  chúc mừng một cách đàng hoàng chứ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lam-giau-o-thap-nien-70-tu-nu-xung-thanh-nu-chu/chuong-460.html.]
Trần Nguyệt Hương  ở một bên ,  đó  quên cảm thán một câu: “Do hai vợ chồng cũng quá vội vàng nên nếu  thì bên bộ đội còn  tổ chức một buổi liên hoan chúc mừng thật linh đình cơ.”
Cố Tri Ý thật   màng đến mấy thứ hình thức  cho lắm thế nhưng cô vẫn nắm lấy tay Trần Nguyệt Hương, thiết tha : “Chị Nguyệt Hương, suốt hơn một năm qua   chị hết mực chiếu cố, lòng em thực sự vô cùng cảm kích. Nếu    dịp chị ghé qua Kinh đô, nhớ tìm đến chỗ em nhé. Em đảm bảo sẽ đưa chị  thưởng thức sơn hào hải vị, thức uống hảo hạng, vui chơi thỏa thích.”
Nghe Cố Tri Ý  , vốn Trần Nguyệt Hương đang  chút  vui trong lòng,   bỗng trong lòng cũng nguôi ngoai  phần nào.
“Được lắm, chị đây sẽ chờ ngày đó, đến lúc  em   một bữa tiệc thật tươm tất đấy nhé! Chị cũng coi như là láng giềng của một tân sinh viên Đại học Hoa Thanh,   còn  nở mày nở mặt với bà con lối xóm nữa chứ!”
“Đương nhiên mà.” Cố Tri Ý khẽ  đắc thắng.
Nói xong hai  phụ nữ đều bật  thành tiếng.
Mà bên , đồng chí Trịnh Quang Huy cũng ghé tai Lâm Quân Trạch mà thủ thỉ đôi lời.
“Về kết quả  của  chắc hẳn còn  đợi thêm một thời gian nữa, đến lúc đó nếu  tin tức, đích   sẽ đánh điện báo về cho .”
Lâm Quân Trạch kính cẩn cúi đầu đáp lời: “Xin  phiền lãnh đạo ạ!”
Đồng chí Trịnh Quang Huy xua xua tay: “Giữa  em , khách sáo  gì cho nặng nề?  mà nếu như đến lúc đó   thể , thì gia đình  cũng sẽ   chịu cảnh vợ con xa chồng, kẻ ở   như bây giờ.”
“Vâng, đúng là như  ạ!”
Giữa trưa, Cố Tri Ý vốn định mời hai vợ chồng đồng chí Trịnh Quang Huy nán  dùng bữa, nhưng họ một mực từ chối, cô cũng  miễn cưỡng thêm nữa.
Cả nhà dùng bữa cơm rau cháo đạm bạc, Đại Bảo và Nhị Bảo cũng  chia tay mấy đứa bạn cùng xóm.
Thoáng chốc  đến ngày lên đường. Sáng sớm Cố Tri Ý  thu dọn tất cả đồ vật cần mang . Chỉ để  bên ngoài chút ít quần áo để  và chuẩn  thức ăn mang theo dọc đường, còn những đồ vật khác Cố Tri Ý đều thu gọn   gian riêng của .
Hôm nay    theo chuyến xe thu mua hàng hóa  thị trấn, đến ga tàu thì xuống xe là tới, tàu hỏa xuất phát lúc mười giờ nên cũng chẳng cần  tất bật quá.