Nói ,  nhóc lôi kéo hai đứa em về  ghế  của . Người phụ nữ giường bên cạnh đang tán gẫu với mấy vị khách khác, còn kiếm chác  một nắm hạt dưa từ họ.
Đứa trẻ  thấy bọn Đại Bảo  về chỗ cũ thì  đợi một  mãi đ.â.m  chán chường, bèn   ghế, định  tìm bà nội.
Ai dè, nó   thấy Nhị Bảo lôi kéo Đại Bảo và Tam Bảo chuẩn   tới cửa sổ bên . Thế là nó chẳng buồn tìm bà nữa, lập tức nhảy phắt xuống ghế,  chạy tới ngay.  lúc  thì bọn Đại Bảo   về.
Đứa trẻ  cũng trở  theo, nhưng nó  mới  xuống thì Nhị Bảo  lôi kéo  trai và em trai chuẩn  . Vừa mới nhổm  dậy khỏi ghế,  kịp bước  thì đứa trẻ   vọt tới bên cửa sổ .
Cứ như  mấy bận, bọn Đại Bảo   ghế với vẻ mặt bình thản như , còn đứa trẻ  thì mệt bở  tai.
Dù  thì  nào bọn Đại Bảo mới chỉ  nhúc nhích một chút là nó  vọt  . Chờ đến khi  phụ nữ giường bên   thì thấy cháu nội bé bỏng của  đang thở phì phò, tựa   ghế. Bà  còn tưởng xảy  chuyện gì, vội tiến lên hỏi: “Ôi trời, cháu cưng của bà nội,  chuyện gì thế?”
Đứa trẻ   mệt tới nỗi   nên lời, chỉ vẫy vẫy tay  hiệu dừng  một lát  mới thều thào: “Không,   việc gì, cháu  uống nước, bà nội ạ.”
Người phụ nữ  thấy nó   uống nước nên lập tức : “Ai,   , bà nội  rót nước cho cháu.”
Nói  thì bà  rót nước. Đứa trẻ ngay lập tức như  giành  chiến thắng lớn lao, đắc ý  đầu  bọn Đại Bảo.
Nhị Bảo che miệng,  thầm đến nỗi bờ vai run lên bần bật. Cậu nhóc nghĩ thầm: Người  ngốc quá,  dáng vẻ chẳng thông minh chút nào cả.
Cố Tri Ý chẳng ngờ tới Nhị Bảo   thể nghĩ   mánh khóe . Đừng  là  lớn như cô, ngay cả cô cũng  ôm bụng  ngặt nghẽo  cái mánh  của thằng bé.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lam-giau-o-thap-nien-70-tu-nu-xung-thanh-nu-chu/chuong-463.html.]
Thật là một đứa trẻ lém lỉnh.
Tuy , cô chẳng  gì thêm, dẫu  cũng chỉ là bọn trẻ con chơi đùa với  mà thôi.
Thấy  đến giờ trưa, cô bảo Lâm Quân Trạch  lấy nước nóng. Hiện tại Cố Tri Ý bắt đầu thấy ngán ngẩm cảnh tàu xe. Dù  cũng chỉ  vài   xe lửa nhưng  một  nào là dễ chịu, cho nên cái công việc   nhất cứ để  Lâm Quân Trạch lo liệu.
Bữa trưa, họ lôi  những chiếc bánh đậu phộng  chuẩn  từ sáng sớm, cùng với mấy món kho rim đậm đà. Trần Nguyệt Hương còn chu đáo cho thêm ít trái cây, định bụng để dành đến chiều cho bọn nhỏ ăn.
Đứa trẻ bên  thấy bên Cố Tri Ý nhiều món ăn hấp dẫn như  thì hai con mắt cứ dán chặt  rời. Ấy là bởi những món Cố Tri Ý mang  đều  thịt, mùi thơm lừng của chúng, dù  chiếc cặp lồng nhôm giấu kín mít, vẫn cứ thoang thoảng bay  ngoài, len lỏi khắp khoang tàu.
Đứa trẻ  thòm thèm hít một  thật sâu, cảm thấy bản    càng thêm cồn cào ruột gan.
Cố Tri Ý dĩ nhiên là thấy rõ ánh mắt thèm thuồng của đứa bé giường bên, nhưng cô vẫn cố tình lảng ,  như    gì. Sợ chốc nữa  rước lấy phiền phức  .
Chứ chẳng lẽ cô  bỏ bữa? Thôi thì cứ cố tình  ngơ . Sách xưa chẳng  dạy thế  ?
Đứa trẻ  thấy   ăn liền lăn   lóc ầm ĩ,  đó bọn  lớn trong nhà  xúm  hùa theo: “Trời đất ơi, trẻ con thèm thuồng, cô cho nó một miếng  mất mát gì ? Chuyện cỏn con thế mà cô cũng keo kiệt  ư?” Thậm chí còn hùng hồn giảng giải đạo lý   cho cô .
Chỉ cần nghĩ đến là Cố Tri Ý  thấy nhức óc, chỉ  tránh xa. Chỉ trách “điềm  thì chẳng linh, điềm  thì  linh ứng”,  càng  mong thì nó  càng tới.
Cố Tri Ý tự hỏi, liệu đây   là cái nghiệp chướng đeo bám,   mệnh trêu ngươi, mà những chuyện   cứ thế kéo đến với   ?!!
---