Chương 479:
Nghe đến đây, Cố Tri Ý liền lên tiếng: “Thưa bác gái cả, bác cứ một tràng dài như , nhà cháu mà chen câu nào ạ?” Cô khéo léo đẩy gánh nặng sang cho đối phương.
“Không cần năng gì hết, cứ chờ sang năm bảo cả cháu dẫn thằng em họ nó tới xưởng thủ tục chuyển nhượng công tác là xong.”
Ban đầu còn tỏ vẻ ngượng ngùng e dè, nhưng giờ thì đường hoàng đến lố bịch, cứ như việc đó vốn dĩ thuộc về !
Mấy nhà họ Cố ai nấy đều thầm nghĩ: Chưa từng thấy ai mặt dày mày dạn vô sỉ đến nhường !
Từ khi Cố Tri Ý Cố Tử Mộc thi đậu đại học, cô lường vấn đề nên cũng chuẩn kế sách ứng phó: “Ôi chao, tới đây bác gái cả một tràng dài ngớt, chẳng để cháu kịp ngắt lời giải thích cho bác ngay từ đầu chứ. Vị trí công tác đó thì...
Cố Tri Ý bắt chước giọng điệu của bà , ngập ngừng một lát mới tiếp: “Cái vị trí , nhà cháu bán đứt cho ngoài lấy năm trăm bạc . Thế nên thực sự là ngại quá mất, e rằng hôn sự của họ đành dang dở mất thôi.” Nói xong thì cô vẻ tiếc nuối, ngượng nghịu về phía Mao Vận Phượng.
Mao Vận Phượng tức đến mặt mày tái mét. Mấy nhà Cố lão Tam đúng là vô lương tâm hết chỗ , thà bán vị trí công tác cho ngoài chứ nhất quyết chịu nhường cho thằng cháu họ nhà ! Vừa nghĩ buột miệng mắng nhiếc ngớt lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lam-giau-o-thap-nien-70-tu-nu-xung-thanh-nu-chu/chuong-479.html.]
Thấy , Cố Khôn mới chậm rãi lên tiếng: “Thưa chị dâu cả, chẳng là do chú thím đây cũng hề gì ? Việc bán vị trí công tác tới giai đoạn thủ tục , bọn em cũng chẳng còn cách nào khác nữa.”
Cố Khôn Cố Tri Ý hiểu ngay con bé mưu tính riêng, cho nên ông cũng lập tức phối hợp theo. Cái vị trí công nhân chính thức ở thời điểm quả thật là một củ khoai lang nóng bỏng tay, lát nữa ông hỏi con gái xem nên xử lý như thế nào mới thỏa.
“Hay lắm, lắm, mấy giỏi lắm! Nhà Lão Tam mấy lắm!” Nói xong, bà giận tím gan tím ruột, đùng đùng bật dậy bỏ .
Khi gần , phụ nữ trẻ theo Mao Vận Phượng còn dùng ánh mắt thâm sâu khó dò mà liếc Cố Tri Ý một cái. Người phụ nữ chính là cô con gái út của bác gái cả, khi còn nhỏ hai vẫn còn thể chơi cùng nhưng càng lớn càng chẳng ưa gì .
Cố Tri Ý chẳng thèm bận tâm tới điều đó. Chờ bọn họ khuất bóng, cô mới đóng sập cửa bàn bạc về chuyện vị trí công tác: “Ba , cả, con định là thế . Lúc chúng vị trí công tác là nhờ Chu xưởng trưởng bên , nên bây giờ chúng giao trả cho chú thì hơn. Giữ mãi vị trí trong tay chung quy cũng chẳng chuyện ho gì.”
Cố Tri Ý bày tỏ suy nghĩ của . Theo cô, cách duy nhất lúc là "trả vị trí đó về nơi nó thuộc về" để tránh phiền toái về . Vả , ngoài Mao Vận Phượng , trong dòng họ nhà cô còn ít khác cũng đang thèm cái chân công nhân quý giá . Bởi , giải quyết dứt điểm chuyện vị trí càng sớm càng , nhất là khi Cố Tử Mộc sắp sửa bước cánh cổng đại học .
Nhân tiện, cô cũng cần dàn xếp thỏa chuyện ở xưởng chế biến thịt và ghé qua cảm ơn Xưởng trưởng Chu Khang Đức một lời. Đã hơn một năm trời, Cố Tử Mộc ở xưởng chế biến thịt cũng chú chiếu cố ít nhiều. Giờ đây cơ hội phát triển hơn, lẽ đến thưa chuyện một tiếng để giữ cái tình cái nghĩa cho vẹn .
Bởi , Cố Tri Ý sang bảo Cố Tử Mộc: “Anh cả , nếu mùng sáu rảnh, chúng ghé thăm Xưởng trưởng Chu nhé, tiện thể thưa chuyện với chú luôn một thể.”
Cố Tử Mộc gật đầu lia lịa, tán thành ngay. “Phải, , đây là việc nên .”