Chương 482:
Cố Tri Ý khoanh hai tay ngực, kiên nhẫn : “Được , cô cái gì thì thẳng .” Bè bạn lâu năm chẳng thấy tăm , nay bỗng mò đến, thì cũng chỉ quanh quẩn chuyện tiền nong.
Thấy Cố Tri Ý chịu lắng , Cố Xảo còn tưởng rằng Cố Tri Ý tha thứ cho nên cũng quanh co dài dòng nữa: “Vậy Tiểu Ý ơi, kịp kể với là thi đỗ đại học . khổ nỗi đủ lộ phí, cho nên mạo đến hỏi vay một ít tiền, ? Cậu cứ yên tâm, sẽ nhanh chóng xoay sở trả .”
Ngoài mặt Cố Xảo nghiêm túc hứa hẹn, nhưng trong lòng hề nghĩ . Nhà con bé Cố Tri Ý thiếu thốn mấy đồng bạc lẻ , chắc chắn sẽ đòi , Cố Xảo lén lút phân tích trong lòng.
Cố Tri Ý lướt mắt Lâm Quân Trạch, trong lòng chút bối rối ứng xử . Quả là một mặt dày đến khó tin!
Cố Tri Ý cứ thế bình thản Cố Xảo. Cố Xảo vẫn giữ vẻ mặt đầy mong đợi, cứ như chỉ đợi cô gật đầu đồng ý ngay lập tức.
Chỉ điều......
“Không tiền, cho vay!” Cố Tri Ý dứt lời, liền bước lên xe, ôm chặt Nhị Bảo và Tam Bảo, vỗ nhẹ vai Lâm Quân Trạch.
“Về nhà thôi.”
Lâm Quân Trạch “À” một tiếng, thoăn thoắt lên xe, phóng ngay. Bỏ Cố Xảo một ngẩn ngơ giữa trời đất.
Cố Xảo chôn chân tại chỗ, tức giận đến mức đầu như bốc khói! Con thể trơ trẽn đến chứ?
là hạng lắm tiền thì bủn xỉn tiếng!
Nhìn theo bóng dáng cả nhà họ khuất dần, lòng cô càng thêm chất chứa hận thù.
Nếu Cố Tri Ý điều đến , thì cũng đừng trách cô tay.
Trong lúc Cố Xảo đang lén lút toan tính những chuyện mờ ám, thì bên , cả nhà Cố Tri Ý vui vẻ trở về nhà.
Trên đường về, Nhị Bảo còn ngoảnh đầu Cố Tri Ý: “Mẹ ơi, cái cô là ai ạ? Con thấy thích chút nào.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lam-giau-o-thap-nien-70-tu-nu-xung-thanh-nu-chu/chuong-482.html.]
Cố Tri Ý hiểu một bé con bé tí lời chê bai khác như , liền hỏi: “Sao con bảo ?”
Nhị Bảo ấp úng chẳng rõ nên . Đại Bảo ghế , thấy cuộc đối thoại của hai con, liền cất tiếng: “Mẹ ơi, là vì đó ‘mùi’ của ạ.”
Giọng Đại Bảo theo gió bay vọng ghế . Nhị Bảo như sực tỉnh, vội vã gật đầu phụ họa: “ đúng đúng, chính là đó ạ.”
Cố Tri Ý nén nổi tiếng khúc khích lối ngây thơ đến lạ của hai đứa con. Rõ ràng là những đứa trẻ còn nhỏ xíu, mà phân biệt kẻ .
Thế nhưng hai nhóc quả hổ danh là sinh đôi, cái ý nghĩ trong đầu chúng cũng đồng điệu một cách kỳ lạ.
“Cái ‘mùi’ của là mùi gì mà cả hai đứa đều ngửi thấy ?”
Cố Tri Ý hỏi xong, hai đứa bé ấp úng cả buổi chẳng trả lời thế nào.
Thật sự điều ngoài tầm hiểu của chúng. một điều mà hai đứa bé hề , đó là còn một loại cảm giác gọi là giác quan thứ sáu.
Cố Tri Ý cũng chẳng để bụng những chuyện xa xôi đó.
Về đến nhà, nghỉ một lát, Cố Tri Ý liền chuẩn bữa cơm. Mấy ngày nay, khách khứa họ hàng cũng dần về hết.
Sáng mùng năm, Cố Tử Mộc ghé nhà từ sớm, tay xách theo món đồ mà thím Ngọc Lan dặn gửi cho chú Khang Đức.
Lâm Quân Trạch mở cửa, cũng mấy ngạc nhiên khi thấy Cố Tử Mộc, liền : “Anh cả tới ! Anh dùng cơm sáng ? Vừa nhà dùng cùng vợ chồng em một chút.”
“Không cần , cần , ăn cơm ở nhà mới qua đây.”
Cố Tử Mộc vẫn khách sáo từ chối theo thói quen, nhưng vẫn Lâm Quân Trạch kéo nhà.
“Dù dùng thì đường xa đến đây cũng sẽ mệt mỏi. Vào , , sáng nay Tiểu Ý bánh bao, ăn ngon lắm đó.” Nói , liền kéo trong nhà.