Cố Tử Ý dáng vẻ hãnh diện của , liền yên tâm giao việc đó. cô cũng quên cất lời khen ngợi.
À, đúng ! Người trẻ tuổi cần khích lệ.
Cố Tử Ý lương thực thực phẩm mua về cũng tươm tất. Đầu tiên, cô bắt tay thổi một nồi cháo. Sau đó, cô mang thịt ướp qua loa chút gia vị, chuẩn thêm một đĩa dưa muối.
Đợi đến khi cháo sôi, cô lấy cá Cương Tử sạch sẽ đó cho chảo chiên. Kế đó, cô cho nước dùng , ninh nhỏ lửa.
Món canh cá hợp dùng bữa sáng, đành giữ cho bữa trưa. Cháo ninh nhừ, cô cho phần thịt nạc tẩm ướp đậm đà gia vị nồi, tiếp tục khuấy đều. Khi cháo gần , cô tắt bếp, rắc thêm chút rau mùi thái nhỏ lên .
Trong suốt quá trình đó, Cương Tử cạnh bên, dõi theo từng động tác của cô. Thỉnh thoảng, cũng phụ giúp một tay. Đến khi hương cháo thịt nạc thơm lừng lan tỏa khắp gian bếp nhỏ, cũng bắt đầu thấy cồn cào ruột gan mà mong đợi.
Cố Tử Ý múc hai tô cháo thịt nạc nóng hổi đầy ắp, một tô cho , và một tô dành đãi Cương Tử.
Sau đó, cô nhờ nhà bếp trông chừng giúp nồi canh cá, cùng Cương Tử vội vã mang bữa sáng đến bệnh viện. Trên suốt quãng đường, cô cứ bận lòng mãi đối mặt với Lâm Quân Trạch như thế nào. Thế nhưng, khi đặt chân đến bệnh viện, lòng cô tự dưng trở nên bình thản đến lạ.
Bệnh viện quân khu cách khu nhà nghỉ xa là bao, bộ chừng mười phút tới nơi. Tới bệnh viện, Cương Tử dẫn Cố Tử Ý lên tầng ba. Đến một căn phòng, dừng . Một lính gác cửa, thấy Cố Tử Ý cùng Cương Tử thì đoán ngay cô là phu nhân doanh trưởng, liền cất tiếng chào dõng dạc: “Chào chị dâu!”
Cố Tử Ý nhẹ nhàng gật đầu đáp . Cương Tử nép bên cửa phòng, nhỏ với Cố Tử Ý: “Chị dâu, em tiện trong phiền hai chị thể chút riêng tư hàn huyên.”
Cố Tử Ý gật đầu, tự tay mở cửa bước .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lam-giau-o-thap-nien-70-tu-nu-xung-thanh-nu-chu/chuong-52.html.]
Lâm Quân Trạch đang giường bệnh. Tuy hai ngày còn băng bó kín mít như xác ướp nữa, nhưng tình hình cũng chẳng khấm khá hơn là bao, đầu vẫn còn băng bó một lớp gạc trắng.
Thật , tỉnh từ lâu. Nghe tiếng bên ngoài chào “chị dâu”, Lâm Quân Trạch chắc vợ tới.
Nói thật, Lâm Quân Trạch quá trông mong tới là Cố Tử Ý. Với tính nết bấy lâu của cô, e rằng khi đến đây, ai sẽ chăm sóc cho ai đây.
Tuy , dù thì cũng đành chịu, bởi lúc Cố Tử Ý đẩy cửa bước . Lâm Quân Trạch đầu sang. Cố Tử Ý đang ngay vị trí đón lấy ánh sáng rực rỡ từ bên ngoài, cô cứ thế mà ngay ngưỡng cửa, trông xinh , khiến lòng xao xuyến đến lạ kỳ.
Lâm Quân Trạch chợt cảm thấy chút hoảng hốt, ngẩn cô một lúc lâu.
“Nếu tỉnh dậy thì ăn chút gì , em chuẩn bữa sáng cho .” Cố Tử Ý tự nhiên lên tiếng .
Mãi đến khi Cố Tử Ý lên tiếng, Lâm Quân Trạch mới bừng tỉnh. Anh thực sự ngờ ngẩn vợ như thế.
Anh ngượng nghịu ho khan một tiếng: “À, em đến.” Cũng chính lúc , Lâm Quân Trạch mới để ý thấy bụng cô lớn hẳn lên trông thấy.
Lâm Quân Trạch giật , Cố Tử Ý. Anh đưa tay chỉ về phía bụng cô, ý thăm hỏi. Cố Tử Ý hiểu ý , đợi kịp lên tiếng, cô : “Là đứa con thứ ba đó, hơn năm tháng .”
Lâm Quân Trạch xa nhà gần nửa năm trời, vẫn luôn bận công tác nhiệm vụ. Đến khi xảy chuyện , mới liên lạc với gia đình. Nếu vì , lẽ đến khi đứa bé chào đời, vẫn còn gì.
Dù mối quan hệ đó của hai tệ hại đến , nhưng giờ đây, tin sắp thêm một đứa con, Lâm Quân Trạch vẫn nén mà nở nụ rạng rỡ.
---