Nhị Bảo lập tức phục: “Mẹ, chờ đó cho con. Chờ con, chờ con...”
Thôi c.h.ế.t ! Ngay lúc cao trào bí lời!
“Nói , chờ con gì?” Cố Tri Ý khỏi bật trêu ghẹo.
Nhị Bảo cái gì cũng giỏi, nhưng riêng khoản thành ngữ thì đúng là dốt đặc cán mai. Thế nên , mỗi khi chạm mặt bé, cô dùng thành ngữ để ghẹo, xem bé ứng đối .
“Chờ con, cất tiếng một cái ai nấy đều kinh ngạc!” Trong đầu Nhị Bảo đột nhiên lóe lên, cứ thế mà bé bật thốt .
Cố Tri Ý mà sững sờ!
Cái đúng là khiến vô cùng kinh ngạc thật! Cô nhịn mà ồ lên.
Cố Tri Ý cứ thế mà tủm tỉm thầm trêu chọc. Đại Bảo bên cạnh, vì giữ thể diện cho thằng em, liền len lén ghé sát tai Nhị Bảo thì thầm: “Ngốc ghê! Phải là gáy một tiếng ai nấy đều ngạc nhiên chứ!”
“Mẹ ơi, con sai . Để con . Là khiến ai nấy đều sửng sốt. Mẹ đợi con khiến ai nấy đều sửng sốt, đến lúc đó con sẽ hù ngã !”
Ừm, thật hùng hồn!
Thế nhưng... ha ha ha ha ha, Cố Tri Ý rốt cuộc cũng tài nào nhịn mà bật khúc khích. Cái Nhị Bảo mà mở miệng thành ngữ thì y như rằng sẽ trò cho thiên hạ mất thôi!
Lâm Quân Trạch bên cạnh cũng cắn môi nén tiếng .
“Được , sẽ đợi đến lúc đó. Ha ha ha!” Dù cũng là con ruột , chuyện gì nên chiều lòng thì vẫn cứ chiều thôi.
“Hứ! Ai dè xem thường hả?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lam-giau-o-thap-nien-70-tu-nu-xung-thanh-nu-chu/chuong-524.html.]
Nhị Bảo cả nhà chế giễu, trong lòng bé lặng lẽ thề trong bụng, nhất định học hành thật giỏi giang, để mai cho cha một phen ngỡ ngàng!
Cả nhà cứ thế mà lượt thăm thú một vòng mới chịu rời . Tiện thể đưa Tam Bảo đến nhà trẻ tham quan một chuyến.
Thật cũng chỉ là những dãy nhà cấp bốn quây quần, dựng thành khu vui chơi cho các cháu và cũng là để đề phòng chúng chạy lung tung ngoài. Chỉ là Tam Bảo cần thêm vài ngày để quen mà thôi. Hơn nữa Lâm Quân Trạch vẫn còn ở đây mấy hôm nên mắt cũng cần đưa Tam Bảo đến nhà giữ trẻ sớm như .
Mấy họ ngó nghiêng một vòng, dặn dò cô giáo đôi lời, đó cũng yên tâm rời .
Trước đó, Cố Tri Ý may cho hai em mỗi đứa một chiếc cặp vải nho nhỏ, để ngày mai vặn khoác lên vai đến trường.
Thật trong gian của cô cặp sách, nhưng thật sự tiện lấy dùng. Mà ở thời đại đều tự tay may cặp ở nhà cho con cháu, kiểu dáng dù đơn sơ, mộc mạc, nhưng miễn là đựng sách vở, đồ dùng là .
Vì , cặp sách của Đại Bảo và Nhị Bảo xem như một điểm nhấn riêng, nổi bật hẳn lên giữa đám túi vải vá víu của đám trẻ con khác.
Cố Tri Ý cho hai đứa chính là loại đeo hai quai, như chủ yếu là để đựng sách vở, trọng lượng sẽ chia đều cho đôi vai, nhờ thế sẽ đỡ nặng nhọc hơn.
Hai em vô cùng thích thú với chiếc cặp sách mới tinh do tự tay cho. Trong cặp, Cố Tri Ý còn chu đáo chuẩn sẵn vở và những chiếc bút chì mới coong.
Thật ngờ thời gian trôi nhanh đến , thoắt một cái đến lúc cô đưa các con đến trường. Hiện tại mà , cứ ngỡ bản cô cũng đang cùng các con đến trường . Cái cảm giác thực sự vô cùng mới lạ, chút bâng khuâng khó tả.
Vào buổi tối, Cố Tri Ý ân cần dặn dò hai em những điều cần nhớ khi cắp sách đến trường. Thật trong lòng cô vẫn còn bộn bề lo lắng, nhưng cuối cùng vẫn giấu kín tận đáy lòng.
Trước đây khi còn ở trong quân đội, danh nghĩa, hai em cũng từng gọi là đến trường. bây giờ là thực sự đến trường để học hành, thi cử một cách đường hoàng, trong lòng Cố Tri Ý quả đúng là một nỗi nôn nao khó tả.
Không những khác như thế , khi con còn ở nhà thì đôi lúc thấy thật ồn ào, phiền phức, nhưng đến lúc tựu trường thì lo lắng con thích nghi với môi trường học tập mới .
Chờ đến khi sắp xếp, chuẩn thứ tươm tất cặp sách cho Đại Bảo và Nhị Bảo đấy, cô mới giục hai em về phòng ngủ.
---