Cố Tri Ý nhéo khuôn mặt nhỏ của Nhị Bảo một cái   nấu cơm.
Đại Bảo tiếp tục phát huy tiềm năng của một đứa con hiểu chuyện,    giúp .
“Không cần,  cần. Con cứ   bài tập . Mẹ  thoắt cái là xong ngay.” Cố Tri Ý đang rửa rau, vội khua tay từ chối.
“Mẹ, bố   , lúc bố   ở nhà thì con chính là nam tử hán trụ cột trong nhà,  chia sẻ việc nhà với .”
Đại Bảo  vẻ mặt như  : “Con  thể   mà ,   cho con  là coi thường con mất !” Làm cho Cố Tri Ý  phá lên, cuối cùng cũng đồng ý để cho Đại Bảo giúp rửa rau.
Dù Đại Bảo chỉ   những việc nhỏ nhặt, nhưng thằng bé vẫn thấy  đỗi tự hào, thấy  đang giúp   một tay.
Buổi tối ăn cơm, Cố Tri Ý còn dành cho Đại Bảo một lời khen: “Bữa cơm hôm nay là do Đại Bảo giúp  , cho nên các con cũng nên cảm ơn  trai một tiếng đấy chứ.”
Ngày thường Nhị Bảo  việc gì cũng thích ganh tị với  Đại Bảo. Nay   khen , miệng thì  cảm ơn  trai, nhưng chờ cơm nước xong còn chạy đến bên cạnh Cố Tri Ý, lén lút  nhỏ: “Mẹ, ngày mai con giúp  nấu cơm nhé.”
Nói xong liền chút ngượng ngùng chạy mất.
Cố Tri Ý: Cái thằng bé đáng yêu mà  cứ   nũng .
Thế nhưng, trong quá trình trưởng thành của những đứa nhỏ, Cố Tri Ý vẫn tìm thấy bao điều thú vị, đáng yêu  bao.
8f208c
Ngày hôm , Cố Tri Ý về thẳng nhà,  ngờ ba đứa nhỏ thật sự chờ ở trong sân.
Vừa thấy Cố Tri Ý về, lũ nhỏ liền vội vã chạy tới. Nhị Bảo nhanh nhảu mở miệng : “Mẹ,  xem , con  đón em trai về  đó.”
Cố Tri Ý: “Không  là con và Đại Bảo cùng  đón em trai ? Sao  tính công cho  con thế hả?”
Nhị Bảo dậm dậm chân: “Mẹ,  cứ  trêu con mãi thế, hả ?”
“À,  chúng    một  nữa, Nhị Bảo nhà  giỏi quá.” Cố Tri Ý vô cùng hợp tác mà khen một  nữa.
Dù  chút sai sót, nhưng cuối cùng  vẫn khen nó, thằng bé Nhị Bảo lộ rõ vẻ mặt mãn nguyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lam-giau-o-thap-nien-70-tu-nu-xung-thanh-nu-chu/chuong-535.html.]
Cố Tri Ý thầm giơ ngón tay cái với Đại Bảo, ánh mắt đầy tán thưởng  thằng bé.
Tam Bảo chớp mắt   ,    sang  ,  đó  tới ôm lấy đùi Cố Tri Ý: “Mẹ, con đói bụng .”
Bởi vì Cố Tri Ý  “của riêng” để xoay sở, nên ngày thường mua đồ ăn cũng chỉ là  bộ  tịch cho  lệ mà thôi, chẳng mấy khi  ghé chợ búa mua sắm.
Dù   xưa vẫn  bảo rằng, suốt ngày bếp núc thì mau chóng già nua . Bởi  hiện giờ, Cố Tri Ý cứ lấy thức ăn  chuẩn  sẵn  dùng, thoắt cái là   ngay một bữa tươm tất.
Trên bàn cơm. Những đứa nhỏ cũng chia sẻ với Cố Tri Ý những chuyện  ho ở trường.
Cố Tri Ý thỉnh thoảng  hùa theo những câu chuyện của bọn nhỏ, bầu  khí  cũng thật ấm cúng và vui vẻ.
Lâm Quân Trạch   mấy ngày mà vẫn bặt tăm tin tức. Cố Tri Ý mang theo ba đứa con bắt đầu cuộc sống quẩn quanh giữa góc bếp, trường học và chợ búa.
Cố Tử Lâm  tới một , cũng  loay hoay tìm mãi  thấy, vẫn là Nhị Bảo chơi ở bên ngoài  phát hiện và dắt   về.
Cố Tử Lâm ăn cơm ở đây một bữa, coi như   đường tới nhà liền  về trường học.
Phải đến nửa tháng , Lâm Quân Trạch mới trở về. Cố Tri Ý mang theo các con  nhà,  mở cửa  phát hiện căn nhà  dấu hiệu   ghé qua. Còn tưởng rằng là  trộm. Đang chuẩn  bảo bọn nhỏ  gọi , Lâm Quân Trạch liền cả  đẫm  nước  .
Nhìn thấy , Cố Tri Ý cũng liền nhẹ nhõm cả , nhưng vẫn kinh ngạc hỏi: “Các   nghỉ  ?”
“ , bà xã ,    nghỉ hai ngày. Anh liền nghĩ là mấy  con em tới Bắc Kinh   một thời gian , mà vẫn    chơi  cả.”
Lúc  là bởi vì lịch học của Lâm Quân Trạch dày đặc, những ngày  mới  chút thời gian rảnh rỗi, nên mong   về nhà đoàn tụ cùng vợ con.
“Bố, bố, chúng   nơi nào chơi ?”
“Bố, con  bạn học  cái Vạn Lý Trường Thành dài thườn thượt đó.”
Ba đứa nhỏ   thấy   chơi liền reo hò mừng húm.
“Được ,  mai   Vạn Lý Trường Thành nhé.” Lâm Quân Trạch vẻ mặt cũng ánh lên sự hào hứng, nhanh nhẹn chốt ngay địa điểm cho chuyến  chơi ngày mai.
---