Cố Tri Ý , tủm tỉm : “Anh dẫn mấy đứa nhỏ từ lâu , ?”
“Chuyện đương nhiên . Lần cất công tới Bắc Kinh một chuyến, nếu ghé Vạn Lý Trường Thành và Thiên An Môn thì thể coi như là đặt chân đến đây chứ?”
Cố Tri Ý gật gù, ý kiến gì.
Đột nhiên, Lâm Quân Trạch bí mật kéo Cố Tri Ý phòng. “Làm gì mà thần thần bí bí ?” Cố Tri Ý khẽ hỏi.
“Vợ ơi, em đây xem , thứ lắm.” Lâm Quân Trạch bảo Cố Tri Ý xuống , còn thì lấy túi đồ, cẩn thận rút một bọc vải đen nhỏ, đưa đến mặt cô.
“Đây là cái gì ?” Tuy hỏi , nhưng Cố Tri Ý tự nhiên mở . Đến khi thấy bên trong là một chiếc máy ảnh, cô khỏi kinh ngạc.
“Anh mượn đấy ?”
Dù , Cố Tri Ý cũng hiện nay máy ảnh khó mua, thậm chí ngoại tệ mới thể sắm .
Lâm Quân Trạch gật đầu, : “Anh mượn của một bạn. Cả nhà hiếm dịp chơi xa thế , nên chụp nhiều ảnh một chút kỷ niệm. Đến lúc đó đem ảnh rửa, treo lên trong nhà cũng .”
Lâm Quân Trạch thế, Cố Tri Ý cũng gật đầu: “Được . Đến lúc đó phim hết bao nhiêu tiền thì nhớ gửi trả cho nhé.”
Hiện tại, chiếc máy ảnh là món đồ quý giá. Người tin tưởng mới cho mượn, nên Cố Tri Ý vẫn thấy yên tâm, dặn dò thêm một tiếng.
“Yên tâm vợ, mà.” Lâm Quân Trạch lắc đầu chịu thua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lam-giau-o-thap-nien-70-tu-nu-xung-thanh-nu-chu/chuong-536.html.]
Cố Tri Ý cũng hiểu tính Lâm Quân Trạch, chỉ là cô vẫn yên tâm nên mới dặn dò thêm thôi. Dù máy ảnh, thể chụp ảnh kỷ niệm. Trong gian đặc biệt của cô cũng máy ảnh, nhưng là loại kỹ thuật đời , lúc tiện lấy .
Vậy nên, chiếc máy ảnh cũng thể ghi quá trình khôn lớn của lũ trẻ. Tiếc là chắc chỉ chụp ảnh đen trắng, giá mà máy ảnh màu thì mấy.
Cố Tri Ý cũng ngại. Hiện tại, cuộn phim vốn quý giá. Cố Tri Ý trực tiếp hệ thống thử, thấy bán cả cuộn phim. Cô mua mấy cuộn để dành, là lăn tăn chuyện tốn phim nữa. Cả nhà ai nấy đều nôn nao chờ đợi chuyến chơi ngày mai.
Mới dùng bữa tối xong, cả nhà bắt đầu chuẩn tắm rửa. Ai mặc quần áo gì cho ngày mai thì tự chuẩn sẵn sàng.
Hiện tại, thời tiết cũng dần ấm áp hơn, ban ngày ngoài chỉ cần khoác một chiếc áo mỏng là đủ. Trước đó Cố Tri Ý tự tay may cho mỗi một chiếc áo khoác vải kaki màu xanh lam, thể dùng áo khoác ngoài.
Cố Tri Ý bận tâm đến lũ trẻ nữa, giao Lâm Quân Trạch trông chừng bọn nhỏ tắm rửa, còn cô thì tranh thủ gian đặc biệt tắm gội sạch sẽ. Tối đến, lúc chuẩn ngủ, Nhị Bảo chợt nghĩ ngợi một lát, nhớ hình như vẫn tắm. Cậu bé liền Cố Tri Ý, nghiêm túc : “Mẹ, vẫn tắm rửa sạch sẽ, trèo lên giường .”
Cố Tri Ý chỉ còn bất lực: “Mẹ tắm mà.” Dứt lời, cô toan trèo lên giường.
Nào ngờ, Nhị Bảo cho rằng dối vì lười tắm, lập tức trưng vẻ mặt đồng tình cô chằm chằm: “Mẹ, tắm là !”
Cố Tri Ý thầm nghĩ: “Ôi trời, cái đúng là giải thích cũng bằng thừa, mấy đứa nhóc mà cố chấp thì chịu thôi.”
“Được , , lát nữa tắm ngay đây.”
Cuối cùng, Cố Tri Ý đành mấy câu lấy lệ để dỗ dành nhóc con. Lúc Nhị Bảo mới gật gù chiều hiểu, yên tâm trở về phòng .
---