Cố Tri Ý kéo tay Hồ Tư Tuệ, cùng rời khỏi khuôn viên trường. Trường Đại học Thanh Hoa rộng lớn thật đấy, ngang dọc cũng tốn ít thời gian.
Về phần Lư Vĩ, khi chuồn khỏi đó, càng nghĩ càng thấy gì đó . Lập tức liền định tìm Ngô Tố Vi hỏi cho nhẽ.
Hắn đến đợi ở con đường Ngô Tố Vi thường qua , chặn ngay cô nàng .
“Gì ? Không dặn là chuyện gì thì đừng tìm ?”
Ngô Tố Vi vội vã tìm một góc khuất vắng , còn quên ngó ngó xem ai thấy .
Gần đây cô đang lén lút qua với một nam sinh là dân bản xứ. Bởi , cô càng thể để khác thấy quan hệ mờ ám với bất cứ bạn học nam nào khác.
Lư Vĩ kéo tay Ngô Tố Vi, ghì . Dù trong lòng còn bao nhiêu thắc mắc, vẫn hỏi thẳng bằng một giọng vẻ mật: “Nha Nha , cô chồng của Cố Tri Ý là quân nhân ?”
Đương nhiên Ngô Tố Vi chứ, nhưng cô thể thừa nhận ? Như chẳng là tự tố cáo lừa gạt ?
“Cái… cái gì mà quân nhân? Anh ai ?” Ngô Tố Vi vẻ gì, giọng điệu đầy vẻ sửng sốt.
Nghe , Lư Vĩ cũng lập tức xua tan nghi ngờ trong lòng . Xem Nha Nha cũng chuyện , thì đúng .
“Không gì, chỉ là bạn của Cố Tri Ý thôi. nghĩ nhất chúng nên từ bỏ ý định . Chồng cô vẻ là m.á.u mặt, mà chúng thì mới chân ướt chân ráo đến nơi …” Nói đến đây, giọng rõ ràng trở nên lí nhí hơn.
“Chúng đến đây cốt yếu là để chăm chỉ học hành, tương lai thuận lợi nghiệp, kiếm một cái ‘bát cơm sắt’ định.”
Tất nhiên Ngô Tố Vi hiểu rõ điều đó, nhưng trong lòng cô vẫn cam tâm.
“Cô đúng là đúng hết ? Ai chừng đang hù dọa đó thôi?” Ngô Tố Vi tỏ vẻ chẳng tin. Song, lúc cô tiện tiếp tục dây dưa với Lư Vĩ, liền vội : “Được , , sắp tới cứ tìm cách cho cô để mắt đến là , cứ quanh quẩn mặt cô cho cô nhanh chóng xiêu lòng. còn việc, về ký túc xá đây. À mà, đừng gọi là Nha Nha nữa nhé.”
Nói đoạn, Ngô Tố Vi nữa lén lút chuồn , sợ ai đó thấy cô đang cùng Lư Vĩ.
Lư Vĩ theo bóng dáng Ngô Tố Vi khuất dần, vẻ mặt lộ rõ vẻ thôi. Sau cùng, cũng chỉ đành thở dài một tiếng, bước về một ngả khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lam-giau-o-thap-nien-70-tu-nu-xung-thanh-nu-chu/chuong-556.html.]
Trong khi đó, khi Cố Tri Ý trở về nhà, Đại Bảo và Nhị Bảo tự giác trong sân bài vở .
Hôm nay bài tập nhiều, nhưng lúc Nhị Bảo rõ ràng đang phân tâm. Chốc chốc thằng bé sang trêu chọc Tam Bảo một chút, khiến Tam Bảo cứ bực bội mãi thôi.
Vừa thấy Cố Tri Ý về đến nhà, nhóc Tam Bảo vội phàn nàn với cô: “Mẹ ơi, trai hư lắm ạ!”
Cố Tri Ý bế Tam Bảo lên. Thằng bé tròn trịa mũm mĩm , chẳng hiểu ăn uống kiểu gì mà cứ nặng trịch cả , khiến cô bế một lúc thôi thấy mỏi rã rời cả tay.
“Con xem, trai hư như thế nào?” Cố Tri Ý hỏi.
“Anh trai, trai chịu học bài ạ.”
“Thằng Tam Bảo , rõ ràng là đang học mà!”
Nhị Bảo lập tức bất bình, liền phản bác : “Thằng em càng lớn càng khó ưa chút nào.”
“Không , cứ trêu chọc con mãi thôi.” Tam Bảo giờ chuyện nhanh nhẹn hơn nhiều, cái miệng nhỏ cứ liến thoắng kể tội trai .
Nhị Bảo thì tẽn tò mặt, chẳng dám ho he lời nào nữa. Thằng bé hừ một tiếng, phắt vùi đầu mấy trang bài tập còn đang dang dở.
Chà, ngờ trị thằng Nhị Bảo cứng đầu .
Cố Tri Ý cưng chiều hôn chụt lên đôi má bầu bĩnh của Tam Bảo.
“Tam Bảo ngoan quá. Sau con nhớ nhắc nhở Hai chịu khó học hành cho giỏi, nếu thì ai mà chỉ bài cho con nữa chứ!”
Cố Tri Ý thâm sâu tính toán, thế là giao ngay nhiệm vụ chỉ bảo Tam Bảo cho thằng Nhị Bảo.
Cố Tri Ý nào ý gì cơ chứ? Cô chỉ là tự nhọc công dạy học cho lũ trẻ mà thôi.
Dù Tam Bảo hiện giờ ngoan ngoãn là thế, nhưng ai mà cái tính nết khi học bài của nó sẽ ? Bởi , nhất vẫn là tranh thủ lúc còn sớm, cứ giao phó việc chỉ bảo thằng bé cho Nhị Bảo – ruột thịt của nó, là xong chuyện.
---