Hồ Tư Tuệ càng thấy chân chất hơn nữa.
Chắc là bởi huấn luyện trong quân đội nên trông rắn rỏi. so với Lâm Quân Trạch thì ở chỉ toát vẻ ngây ngô đến ?
Ai nấy đều nghĩ Tiết Hồng Lâm thấy con gái thì ngại ngùng thôi, nên cũng chẳng suy nghĩ nhiều.
Chẳng bao lâu , Tiết Hồng Lâm theo mấy em Đại Bảo sân chơi đùa .
Hồ Tư Tuệ vẫn đó lắng trai và Lâm Quân Trạch chuyện, bỗng thấy Tiết Hồng Lâm đang nô đùa cùng mấy đứa trẻ. Chẳng nghĩ gì, cô cũng xắn tay áo, vui vẻ nhập cuộc cùng lũ trẻ. Thật ngờ, hai lớn nhiệt tình chơi đùa cùng ba đứa trẻ nhỏ đến thế.
Lúc Cố Tri Ý bước gọi Lâm Quân Trạch mang thức ăn lên bàn, cô thấy một cảnh tượng như .
Bước chân cô khững , thấy cảnh tượng đang quây quần vui đùa, nếu cô mấy đứa bé là con của , Cố Tri Ý suýt nữa cho rằng Hồ Tư Tuệ và đám trẻ mới thực sự là một nhà.
Khụ khụ. Tự thấy nghĩ quá xa, cô đầu Lâm Quân Trạch : “Mọi rửa tay, chuẩn dùng bữa cơm.”
Sau đó cô dùng ánh mắt hiệu cho Lâm Quân Trạch. Anh liền tự động dậy, bưng đồ ăn .
Bây giờ thời tiết dần ấm áp, Cố Tri Ý nấu xong bữa cơm thì mang phòng ăn, mà trực tiếp dọn sân dùng bữa.
Cố Tri Ý vẫn luôn tự tin với tài nấu nướng của bản . 8f208c
Bữa tối hôm nay tai heo trộn rau, thịt kho tàu, sườn rim tỏi và cải rổ xào thịt bò. Phải là một bữa cơm thịnh soạn.
Ban đầu, còn đang trò chuyện rôm rả. Thế nhưng, nếm đũa đầu tiên, ai nấy quên béng cả lời .
Hồ Tư Tuệ vốn tài nấu nướng của Cố Tri Ý, thế nên đặt chân tới mâm cơm, cô liền chẳng màng gì tới câu chuyện của . Cô chỉ chuyên tâm vùi mặt bát, ăn uống một cách ngon lành, dường như chuyện thế sự bên ngoài đều chẳng hề liên quan gì đến .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lam-giau-o-thap-nien-70-tu-nu-xung-thanh-nu-chu/chuong-560.html.]
Sau đó, chỉ còn Đại Bảo và Nhị Bảo líu lo kể những chuyện xảy với chúng trong ngày. Đại Bảo cẩn thận sửa lời cho em, còn Nhị Bảo thì cứ khăng khăng chịu nhận , dù rõ ràng là sai. Cả nhà ăn cơm bật xem hai em chí chóe. Chẳng mấy chốc mà khả năng cãi lý của bọn trẻ tiến bộ vượt bậc.
Sau một hồi tranh cãi đến quên cả trời đất, hình như hai đứa mới chợt nhận phần thức ăn còn chẳng còn bao nhiêu. Thế là chúng đành sực tỉnh, ngoan ngoãn tập trung bữa cơm.
Sau bữa cơm, Cố Tri Ý nhờ Hồ Tư Tuệ giúp, mà tự tay dọn dẹp bát đũa. Chờ khi khách về hết, cô mới đem chúng gian riêng, dùng máy tự động sạch.
Đại Bảo và Nhị Bảo tranh thủ khi trời tối hẳn, hai em mang sách vở thành bài tập.
Ăn uống xong xuôi, còn nhấp chén chè xanh một lát, mới lượt từ biệt về.
Tiễn khách xong, Cố Tri Ý lui dọn dẹp mớ bát đũa. Lâm Quân Trạch thì đảm đương việc đun nước nóng tắm táp cho lũ trẻ.
Cố Tri Ý những bộ quần áo rách tươm mấy đứa trẻ nghịch ngợm, lòng khỏi thở dài thườn thượt.
Chẳng hiểu mấy ngày nay, hai em Đại Bảo và Nhị Bảo chơi đùa những trò gì, mà đồ của Tam Bảo thì còn lành lặn, riêng quần áo của hai đứa lớn thì, quả thật chẳng còn cách nào cứu vãn!
Những bộ quần áo mà Cố Tri Ý đang vá cho chúng, đều là đồ giặt sạch từ hôm qua. Thấy đang sửa chiếc quần cho , Nhị Bảo liền chạy đến, ngập ngừng hỏi: “Mẹ ơi, con thể mặc quần vá ạ?”
Cố Tri Ý ngẩn . Lại một yêu cầu lạ lùng nữa!
“Quần của con rách , sửa cho con chứ. Chẳng lẽ con mặc quần mới mãi ?”
Nhị Bảo khẽ gật đầu, đáp: “Con thấy bọn bạn ở trường chẳng mấy đứa mặc quần vá nữa.”
“Vậy nên con cũng mặc chúng ?”
---