cô gì, chỉ nhẹ nhàng dặn: “Lần cố gắng nhiều hơn nữa nhé, học tập trai con kìa, chắc chắn sẽ nhất lớp cho mà xem.”
Nghe đến đây, Nhị Bảo vô cùng buồn bã. Rõ ràng là em sinh đôi, nhưng trai thông minh đến thế?
Ngay cả khi bé rằng và Đại Bảo là em sinh đôi thì cũng chẳng tin. Ban đầu hai em chẳng giống , giờ thành tích càng chênh lệch. Khoảng cách lớn đến mức, là sinh đôi thì cũng chẳng còn ai tin nữa là.
Cứ nghĩ đến chuyện , Nhị Bảo càng thấy trong lòng bí bách.
Chắc chắn là tại trai đời , hấp thu hết tinh chất , nên mới thông minh như , còn bé em trai thiệt thòi đủ đường. Cái gì cũng trai cướp mất cả .
“Mẹ ơi, sinh chúng con nữa ? Con trai!”
“Phụt!” Cố Tri Ý Nhị Bảo mà nhịn phì thành tiếng.
“Vì con nghĩ thế? Làm em trai hơn ?” Cố Tri Ý hỏi.
“Không ạ, trai hấp thu hết tinh chất . Mẹ xem, con ngốc hơn trai cả một trời một vực!” Nhị Bảo bĩu môi phản bác.
Cố Tri Ý đỡ trán, cảm thấy bó tay với con trai .
Thằng bé , trong đầu nghĩ những điều gì nữa!
“Nhị Bảo , con cảm thấy trai thông minh hơn con là vì trai đời con, đúng ?”
Nhị Bảo gật đầu.
“ thì nghĩ .” Cố Tri Ý .
“Vì ạ?” Nhị Bảo khó hiểu hỏi .
“Thật nghĩ rằng, sở dĩ trai con thành tích như là bởi vì con chăm chỉ hơn hẳn. Con thử nghĩ xem, những lúc con mải mê chơi đùa, con vẫn bên bàn sách ? Khi con lơ đễnh, con vẫn lắng thầy cô giáo giảng bài đấy thôi?”
Nhị Bảo ngẫm nghĩ một lát, mới miễn cưỡng gật đầu thừa nhận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lam-giau-o-thap-nien-70-tu-nu-xung-thanh-nu-chu/chuong-567.html.]
“Vậy... ơi, nếu con cũng nghiêm túc học tập như trai thì con cũng thể đạt một trăm điểm ạ?”
Cố Tri Ý gật đầu: “Được một trăm điểm thì dám chắc, nhưng chắc chắn thành tích của con sẽ hơn bây giờ nhiều.”
Nhị Bảo nắm chặt tay, vẻ mặt nghiêm nghị hứa hẹn: “Vậy thì... ơi, từ giờ trở con nhất định sẽ nghiêm túc học tập.”
Cố Tri Ý nở nụ mãn nguyện của một .
Không tồi, tồi chút nào.
Nhị Bảo chí phấn đấu như cũng là điều . Ở một mức độ nhất định nào đó, điều cũng thể thúc đẩy thằng bé lấy giỏi hơn gương mà noi theo.
Cuối cùng cô cũng dỗ dành xong Nhị Bảo. Thằng bé , đúng là ba bữa hai ngày mấy suy nghĩ lạ lùng trong đầu.
Cuộc sống cứ thế trôi qua bình yên một thời gian, Cố Tri Ý cũng chẳng còn bận lòng quá nhiều đến Ngô Tố Vi nữa.
Chỉ là, chiếc đồng hồ mà Khâu Vân Vân đánh mất vô tình lọt mắt cô khi đang trong tay một bán hàng ở chợ.
Khâu Vân Vân cũng là đầu óc đấy chứ. Đầu tiên, cô ngừng khen ngợi bán hàng một hồi, mới chậm rãi dò la tin tức từ miệng đối phương.
“Ấy chao, cái đồng hồ ? Là do mua của đấy, cũng tốn những tám mươi đồng chứ ít ỏi gì .”
Khâu Vân Vân lập tức nắm chặt lấy tay bán hàng.
“Mua ư? Mua ở ?” Lúc , Khâu Vân Vân hiển nhiên chút sốt ruột.
Cũng chẳng kịp để ý đến lực siết tay .
“Chao ôi, cô gì ơi, cô kỳ quái chứ?” Người bán hàng bất mãn hất tay Khâu Vân Vân , dùng ánh mắt dò xét cô . Sao tới hỏi han về chiếc đồng hồ của , còn kéo tay kéo áo, trông cứ như đang định giật đồ .
Người bán hàng theo thói quen lùi về mấy bước.
---