Cố Tri Ý khỏi nhớ tới, hồi sách cũng thế, gặp từ quen là chỉ liều, bừa.
Cố Tri Ý nghĩ bụng, trong nhà chỉ bốn con, cũng chẳng việc gì , bèn từ trong gian bí mật của , lấy một chiếc đài bán dẫn.
Thấy lấy một cái hộp màu đen lạ lẫm, mấy đứa nhỏ đều tò mò, tròn mắt hỏi: “Mẹ ơi, cái là cái gì ạ?”
Bọn họ còn ngạc nhiên với việc Cố Tri Ý lấy những thứ đồ vật mới mẻ. Mẹ cứ như một kho báu .
“Đây là cái đài radio. Mấy đứa xem, bây giờ tiếng gì đúng ?”
Sau khi Cố Tri Ý cắm điện, thử chỉnh kênh một lát, ban đầu chỉ tiếng rè rè.
“Mẹ ơi, tiếng gì hết!” Nhị Bảo Cố Tri Ý loay hoay mãi mà chẳng âm thanh nào.
Cố Tri Ý chỉnh kênh nữa, ngờ cô thực sự bắt một đài.
đây chỉ là đài tin tức.
Mấy đứa nhỏ vốn dĩ đang cái hộp đen phát tiếng xột xoạt, ngờ lúc truyền giọng , bọn nhỏ đều vô cùng tò mò.
“Mẹ ơi, tiếng thật !”
Mắt Tam Bảo sáng lên lấp lánh, vẻ mặt ngạc nhiên Cố Tri Ý.
Cố Tri Ý bảo mấy đứa xuống, đứa nào đứa nấy cũng nghiêm chỉnh lắng , chẳng qua trong đài những thứ tụi nhỏ cũng hiểu lắm, một hồi đ.â.m chán.
Cố Tri Ý suy nghĩ một lát, hình như trong gian còn mấy cuộn băng cát-xét.
Vì , cô cầm một cuộn băng cát-xét tiếng Anh, cứ thế bỏ , nhưng vẫn cố ý vặn nhỏ âm thanh .
Bọn nhỏ tiếng hát, thật sự cuốn hút.
Thỉnh thoảng còn ngâm nga hát theo giai điệu bài hát đang phát.
Lúc Cố Tri Ý cũng dạy bọn nhỏ tiếng Anh, ít nhiều vẫn còn nhớ .
Sức học của Nhị Bảo cũng tồi, đặc biệt là môn ngoại ngữ .
Nghe xong còn tíu tít chạy đến giải thích ý nghĩa bài hát cho .
Cố Tri Ý bất ngờ.
“Nhị Bảo, con hiểu thật ?”
Nhị Bảo vẻ phục, khẽ bĩu môi như thể coi thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lam-giau-o-thap-nien-70-tu-nu-xung-thanh-nu-chu/chuong-702.html.]
“Mẹ, con đương nhiên hiểu chứ! Cái khó lắm , đúng Đại Bảo?”
Nhị Bảo vênh váo Đại Bảo.
Thằng bé vốn nghĩ chỉ mỗi hiểu. Chắc hẳn Đại Bảo sẽ chẳng gì , nào ngờ Đại Bảo gật đầu cái rụp.
Nhị Bảo thấy trong lòng hụt hẫng.
Tại Đại Bảo cái gì cũng hết chứ!
Thật là đáng ghét!
“Giỏi quá, Nhị Bảo của bây giờ thật là cừ khôi, bao nhiêu từ tiếng Anh .” Cố Tri Ý cũng mất sự tự tin của con. Cô xoa đầu Nhị Bảo, khen ngợi.
Nhị Bảo là một đứa trẻ dễ hài lòng. Thấy , Cố Tri Ý chỉ khen một câu, Nhị Bảo lập tức vui vẻ trở .
Mấy đứa nhỏ đều chú tâm lắng bài hát từ chiếc đài bán dẫn.
Cố Tri Ý nghĩ rằng món đồ hợp với thời thế lúc , cho nên khi xong cô bèn cất nó .
Tới gần giữa trưa, Lâm Quân Trạch dẫn chơi, chắc sẽ về nhà ăn cơm, nên Cố Tri Ý cũng chẳng bận tâm nấu nướng.
Cô bèn dẫn ba đứa nhỏ ngoài ăn tiệm.
Hiện tại vài hàng quán nhỏ bắt đầu mọc lên lúp xúp phố.
Thỉnh thoảng Cố Tri Ý sẽ ghé qua thử hương vị, thấy quả nhiên đưa miệng.
Cô dẫn theo ba đứa nhỏ đến một quán phở bình dân bên đường.
Khi ngoài, Đại Bảo và Nhị Bảo giống như những lính nhỏ hộ vệ, mỗi đứa một bên, cẩn trọng đỡ . Dường như sợ Cố Tri Ý bề gì, còn Tam Bảo thì lém lỉnh mở đường.
Cảnh tượng trông thấy lạ mắt vô cùng.
Cứ như thể một vị quan chức quan trọng đang tuần hành, dẫn đường, hộ tống hai bên .
Cố Tri Ý bật thầm vì ý nghĩ đó.
“Mẹ ơi, gì thế ạ?” Đại Bảo khó hiểu hỏi.
“Không gì con, chỉ là đột nhiên nghĩ tới, ba trai bé bỏng của giờ thương , vui mừng quá thôi.”
Cố Tri Ý cũng dám ý nghĩ về mấy "hộ pháp" nhỏ của .
Cố Tri Ý vẫn khéo ăn để dỗ dành các con.
---