Khi Lâm Quân Trạch về nhà,   gặp Cố Tri Ý.
“Sao   về sớm ?” Cố Tri Ý  chồng   về từ sớm.
“Ừm,    tiện đường ghé qua con phố mới bên  một chuyến. Em hôm nay tan học sớm thế ?”
“Chẳng  vì sợ   mở cửa  ? Tiết học buổi chiều  quá quan trọng nên em về nhà .”
Hai  trả lời  ăn ý.
Về đến nhà, Cố Tri Ý vẫn rửa tay   mới cho Đoàn Đoàn ăn.
Hiện tại hai đứa nhỏ   sáu tháng, Cố Tri Ý đang nghĩ bụng  nên cai sữa cho cả hai luôn .
“Em đang nghĩ, chuyện cai sữa cho hai đứa nhỏ.”  lúc Hà Thúy vẫn còn ở đó, Cố Tri Ý liền bộc bạch.
“Được thôi,  đến lúc đó sẽ cho hai đứa uống sữa bột ?” Hà Thúy hỏi .
“Vâng, đợi lớn thêm chút nữa là  thể ăn dặm .”
Chủ yếu là bởi Cố Tri Ý      sẽ càng thêm bận rộn. Dù buổi sáng  vắt sữa  để dành thì để lâu cũng  , mà sữa  về  cũng kém chất dinh dưỡng . Tốt nhất là cô cứ tự lấy sữa bột từ trong  gian  cho con uống sẽ tiện hơn.
“Thôi  ,  tối em sẽ bắt đầu tập cho con cai sữa dần, còn ban ngày hai đứa nhỏ thì chị cứ yên tâm.”
Hai bé   tròn sáu tháng, bắt đầu  lật,  trườn nên khi   giường thì nhất định    để mắt tới. Thường ngày, chị Hà Thúy đến cả việc  vệ sinh cũng chẳng dám, chỉ sợ lỡ may  lơ là một chút, lũ trẻ  lăn khỏi giường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lam-giau-o-thap-nien-70-tu-nu-xung-thanh-nu-chu/chuong-791.html.]
Bởi , chị  đợi đến khi hai đứa nhỏ ngủ say, chèn gối chặn cẩn thận   đấy, mới dám vội vàng  ngoài giải quyết nỗi buồn.
Cố Tri Ý tiếp lời,  chị Hà Thúy: “Chị xem một  chị hiện tại  lo liệu xuể ? Nếu công việc quá nhiều, em sẽ tìm thêm một  nữa để giúp chị trông nom hai bé cho đỡ vất vả.”
“Không cần  em Tri Ý, hiện tại một  chị vẫn  thể  . Phải chờ đến lúc hai đứa lớn thêm chút nữa, tự     thì lúc đó  lẽ chị mới  thể trông nom xuể mà  thuê thêm  giúp.” Chị Hà Thúy  hai đứa nhỏ đang tự  chơi  giường, miệng  khỏi bật  khe khẽ.
Ngay từ khi còn bé xíu, tính cách của hai bé  bộc lộ  rõ rệt.
Bé Đoàn Đoàn thì tương đối nghịch ngợm, hiếu động và hoạt bát hơn hẳn.
Còn Viên Viên thì  khá tĩnh lặng, đa phần là khi chị Đoàn Đoàn trêu chọc thì bé mới chịu để ý một chút, nếu  thì thường ngày Viên Viên đều tự chơi một  một cách ngoan ngoãn.
“Vâng, nhất là Đoàn Đoàn, khó mà giữ cho bé  yên một chỗ.”
Hai bé Đoàn Đoàn và Viên Viên vốn đang tự gặm chân  ngon lành,  thấy   nhắc đến tên, liền vểnh tai  ngóng một hồi. Ai dè   thấy  đang “ bóng  gió” về .
“Ư ử! Con ngoan mà, con đều tự chơi một  hết đó.” Đoàn Đoàn lên tiếng phản đối, tự nhủ bé rõ ràng là một cô bé thục nữ duyên dáng, thế mà   cứ  cứ như thể bé nghịch ngợm  khác gì mấy đứa trẻ khác ngoài  . Mẹ lúc nào cũng thích chọc ghẹo cái hình tượng “thiếu nữ an tĩnh” của bé.
“Nga nha, xem  Đoàn Đoàn của chúng   ý kiến gì đây  đúng ?” Lâm Quân Trạch  bước    thấy Cố Tri Ý đang “ ” con gái , còn Đoàn Đoàn thì cứ như thể  hiểu  lời , ư ử phản đối mấy tiếng đáng yêu. Anh liền bước tới ôm lấy con  lòng.
“Để ba ba ôm nha, Đoàn Đoàn của chúng  ngoan ngoãn thế ,   con      chứ?   nào con gái?”
Đoàn Đoàn gật đầu lia lịa, tỏ vẻ đồng tình tuyệt đối với ba ba.
“Anh  cứ như thể con bé còn bé tí tẹo thế  mà   là chúng em đang   nó   bằng?” Cố Tri Ý  hai cha con nhà  cứ ôm ấp  mật với ,  khỏi  dỗi  mặt. Quả nhiên, con gái đúng là “ tình kiếp ” của bố,  cách hai   dính lấy  là đủ hiểu .
---