Trước khi khởi hành, Cố Tri Ý quên mang theo một ít quà mọn ghé qua nhà họ Chu.
Dẫu , đây ông Chu Khang Đức cũng giúp đỡ cô nhiều.
Mối quan hệ đôi bên vẫn nên qua tình một chút, hơn nữa, theo Cố Tri Ý quan sát, cô cảm thấy giữa ông Chu Khang Đức và cô con gái Chu Thu Nguyệt của ông chắc hẳn vẫn còn ẩn chứa khúc mắc nào đó.
mà, chuyện riêng tư của khác, Cố Tri Ý tiện tìm hiểu sâu.
Vừa thu xếp xong công việc, sáng sớm hôm Cố Tri Ý dẫn Đoàn Đoàn và Viên Viên, hai đứa trẻ ăn mặc gọn gàng. Ban đầu, Cố Tri Ý định đưa các con theo, nhưng nghĩ, ông Chu Khang Đức từng gặp mặt hai đứa bé . Lần đưa đến, cũng coi như là để ông Chu và các cháu quen luôn thể.
Vậy nên, Lâm Quân Trạch vất vả thêm một chút. Cả nhà vặn chỗ chuyến xe bò trong thôn để trấn . Lâm Quân Trạch địu Viên Viên ngực, tay còn xách theo mấy món đồ lỉnh kỉnh, còn Cố Tri Ý thì cõng Đoàn Đoàn.
Quả thực, giờ hai đứa bé cũng nặng trịch . May mà đường xe để , lên xe thì ôm các con, xuống xe mới cõng.
“Mẹ ơi, nhà ông Chu ạ?” Đại Bảo hỏi, giọng líu lo.
“ , con còn nhớ ông Chu ?” Cố Tri Ý đáp.
“Mẹ, con nhớ chứ. Là ông Chu hồi đến nhà , hiểu lầm là , con nhớ mà.” Nhị Bảo cũng trí nhớ .
Cố Tri Ý nhớ chuyện dở dở năm đó, cũng khỏi bật .
“ . Lát nữa Tam Bảo nhớ chào hỏi các nhé, con nhớ ?”
“Con nhớ ạ.” Tam Bảo ngoan ngoãn đáp.
Cả nhà bước tới cổng nhà Chu Khang Đức, thì lúc thấy một nhóm đang lũ lượt từ trong.
Tiếng rống giận của Chu Khang Đức vẫn còn văng vẳng vọng từ bên trong:
“Cút ngay! Cầm cái đồ giẻ rách của lũ các ngươi mà cút khuất mắt ! Lão già thà c.h.ế.t còn hơn thèm của bố thí của các ngươi!”
Theo là giọng Chu Thu Nguyệt ngừng trấn an:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lam-giau-o-thap-nien-70-tu-nu-xung-thanh-nu-chu/chuong-834.html.]
“Ba , ba bớt giận .”
Nghe thấy , Cố Tri Ý nên tiến là lùi lúc .
Mãi đến khi Chu Thu Nguyệt định bước ngoài đóng cổng, mới chợt thấy cả nhà Cố Tri Ý đang lúng túng ở đó.
Vẻ mặt cô lập tức biến thành ngạc nhiên xen lẫn vui mừng.
Cô quên trong gọi lớn: “Ba, ba ơi, ba!”
Chu Thu Nguyệt mới gọi mấy tiếng, Chu Khang Đức bực bội cắt ngang.
“La hét cái gì? Con mau đóng cửa , về đừng qua với lũ đó nữa!” Vừa dứt lời, ông phắt đầu , bắt gặp ánh mắt bất đắc dĩ của Cố Tri Ý đang .
Chu Khang Đức lập tức chút quẫn bách.
Ai ngờ , bộ dạng nổi trận lôi đình của ông ngoài trông thấy rõ mồn một.
“Sao các cháu tới đây?” Lão già , bản thấy ngượng, trút luôn cái khó xử lên đầu khác.
Lời , liền mang theo chút khó chịu.
Cố Tri Ý cũng chẳng để bụng, : “Cháu tới thăm ông chú chứ còn gì nữa ạ? Chẳng ngờ lâu gặp mà ông vẫn khỏe mạnh thế nha, còn lớn tiếng mắng mỏ nữa cơ đấy.”
Chu Khang Đức Cố Tri Ý , liền cô thấy tiếng ông mắng chửi khác . Lập tức mặt già đỏ bừng.
“Cái thói quen gì thế hả? Lại còn lén nữa chứ?”
“Khụ!” Cố Tri Ý nhịn phì .
“Ông Chu ơi, ai chọc ông giận thế ạ? Mẹ con bảo, lớn tuổi nên tức giận nhiều, như thế cho sức khỏe .” Nhị Bảo nín , bắt đầu bài ca răn dạy quen thuộc.
Chu Khang Đức nào ngờ tuổi cao như , mà còn một đứa nhóc con miệng còn hôi sữa vẻ dạy dỗ.
---