Chu Thu Nguyệt ở một bên nhịn nổi nữa.
Rõ ràng là đang luyến tiếc mà còn giả vờ gì nữa chứ?
Chu Thu Nguyệt hiểu rõ cha ruột của . Chẳng qua cũng gì, chỉ lời tạm biệt với Cố Tri Ý.
“Cha cháu luyến tiếc chứ gì, còn ngượng ngùng nữa chứ.” Chu Thu Nguyệt tiến đến bên tai Cố Tri Ý nhỏ.
Kết quả, Tam Bảo ở bên cạnh đều , trực tiếp hỏi to tiếng.
“Ông nội Chu ơi, ông đang luyến tiếc chúng cháu ? Cô Chu đang ông luyến tiếc chúng cháu kìa.”
Chu Khang Đức:.......
Chu Thu Nguyệt:.......
Cố Tri Ý đỡ trán, quả nhiên đành bó tay cái miệng lanh lợi của Tam Bảo.
“ đúng đúng, Tam Bảo, Đoàn Đoàn và Viên Viên của chúng đáng yêu như , ông nội Chu nào mà chẳng luyến tiếc các cháu khi .”
Chu Khang Đức đó nhịn , đùa thật.
“Ông nội Chu khi nào rảnh rỗi tới Bắc Kinh nhé, cháu đưa ông chơi.” Nhị Bảo vỗ n.g.ự.c .
“Được, đến lúc đó phiền Nhị Bảo của chúng đưa ông nội Chu và cô thăm thú nhé.” Chu Khang Đức vang, gương mặt đầy vết chân chim.
“Chú Chu, chúng cháu , chú nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe nhé.”
Nhìn mấy rời , Chu Khang Đức khẽ thở dài.
Đột nhiên, ông bâng quơ về phía Chu Thu Nguyệt, hỏi: “Con xem, chúng thật sự nên trở về Bắc Kinh xem một chút .” Nói xong, Chu Thu Nguyệt còn kịp trả lời thì Chu Khang Đức lập tức đổi thái độ, như thể từng thốt những lời đó, chắp tay lưng thẳng nhà.
Chu Thu Nguyệt rõ ràng cảm nhận thái độ của cha dịu khi những lời hồn nhiên của Nhị Bảo. Có lẽ, khả năng là thật sự lớn. Chu Thu Nguyệt thầm nghĩ bụng.
Còn bên , Cố Tri Ý đường quên dặn dò Tam Bảo đôi chút: “Tam Bảo , khi lớn đang chuyện, con cái gì thì cũng thể hồn nhiên toạc như , ?”
“Mẹ, tại thế ạ?” Tam Bảo ngước , đôi mắt ngây thơ hỏi .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lam-giau-o-thap-nien-70-tu-nu-xung-thanh-nu-chu/chuong-841.html.]
“Hôm nay là ông nội Chu thì , nhưng nếu là khác, họ sẽ con lễ phép.”
Nghe Cố Tri Ý nghiêm nghị , Tam Bảo cũng gật đầu lia lịa, nghiêm túc : “Con , con nhất định sẽ khóa miệng .” Nói xong còn chúm chím môi.
“Được , cũng trách con. Lần chúng chú ý hơn thì .”
Sau một lúc, Tam Bảo trở nên hồn nhiên vô lo vô nghĩ.
Vừa vặn lúc là buổi chiều trở về thôn Phúc Lâm. Hiện tại một nhận đây cũng là một cơ hội ăn, vài trong thôn bắt đầu tự tìm mối, tìm khách.
Không thể phủ nhận, sự nhạy bén của bà con nông cũng chẳng thua kém gì những buôn bán.
Dù bây giờ cũng là ngày Tết, rảnh rỗi việc gì , việc tìm kiếm khách hàng thể coi là một khoản thu nhập thêm cho gia đình.
Khi cả gia đình về đến nhà hơn 5 giờ chiều, Lâm yên, ngóng ngóng mấy lượt.
Đang định thì bà thấy bóng dáng cả nhà từ xa.
“Ôi chao, mấy đứa về muộn thế, đêm nay gió to, mấy đứa nhỏ lạnh thì ?” Mẹ Lâm giọng trách móc.
“Mẹ , chỉ ghé nhà chiến hữu chơi, nán thêm chút thôi mà. , , tìm bọn con chuyện gì ạ?” Lâm Quân Trạch hiền, giúp.
“Không việc gì, chỉ là sợ mấy đứa về trễ thời gian nấu cơm thôi ?”
“Không việc gì , lát nữa chúng ăn qua loa là , cũng sẽ bọn nhỏ đói.”
“Được , về nhé.” Mẹ Lâm mỗi chuyện với thằng con trai Lâm Quân Trạch cứ như nước đổ lá khoai, dù bực bội cũng chẳng trút .
Mẹ Lâm dứt khoát thêm lời nào, xua tay trở về nhà.
Cố Tri Ý suốt từ nãy đến giờ đều tiếng nào, loại tình huống vẫn là để Lâm Quân Trạch , hiệu quả sẽ hơn nhiều.
Buổi tối trở về ăn qua loa một bữa, ngay hôm , họ tiễn biệt tất cả .
Sau khi Cố Tri Ý và Lâm Quân Trạch lên xe đạp, để mấy đứa nhỏ, hai đến cửa hàng ở huyện thành thăm Lâm Xuân Lệ một chút.
Vừa buổi sáng cũng thảnh thơi, chị Lâm Xuân Lệ mới thời gian tiếp chuyện hai bọn họ.
---