Dù mấy chào đón nhưng đến tận cửa , Cố Tri Ý chỉ đành gượng chào hỏi xã giao, kéo một chiếc ghế mời bà .
Bà Lâm Xuân Hoa chẳng khách sáo chút nào, tự nhiên kéo ghế xuống, còn sát bên Lâm Quân Trạch.
Bà chân Lâm Quân Trạch, giọng đầy thương tiếc: "Nghe chân cháu thương, cháu chăm sóc cho , nếu về già sẽ khổ lắm đó."
Tuy lời vẻ là thật lòng khuyên bảo, nhưng thốt từ miệng Lâm Xuân Hoa thì còn dễ như .
Lời lẽ của thím cứ như gai đ.â.m tai , khiến chướng mắt.
Lâm Quân Trạch còn kịp gì, Cố Tri Ý lên tiếng , đỡ lời , nhưng khéo léo chọc tức Lâm Xuân Hoa: “Ôi chao, còn ! Cháu cháu trai của thím Xuân Hoa còn ngã đến vỡ đầu ?"
"Cũng cần chăm sóc cho , thương ở đầu mà, mắt thì thấy vấn đề gì, nhưng sợ là di chứng tật bệnh gì đó thì khổ. Thím xem về ngốc thì đây?”
Cố Tri Ý chuyện do tối qua cô chuyện với mấy chị dâu trong xóm, chẳng ngờ dịp dùng đến ngay.
Lâm Xuân Hoa thấy mấy lời , bà giận đến tím mặt, suýt ngã ngửa.
Trong nhà bà chỉ sinh một đứa con trai, mà con trai bà kết hôn sinh con gái, vất vả lắm mới sinh một đứa cháu trai duy nhất, thể xem như bảo bối vàng ngọc chứ?
Cháu trai duy nhất của bà té đến ngốc , chẳng khác nào moi r.u.ộ.t gan bà ?
Thế nhưng Cố Tri Ý mấy lời , mà sắc mặt cô vẫn luôn đầy vẻ quan tâm sốt sắng, khiến thím Xuân Hoa tức đến nghẹn lời mà chẳng thể gì.
Vừa gì đó lấy thể diện, thì một nhóm lục tục kéo đến. Đi phía là chị Lưu, bà con xa của nhà họ Lâm, cũng là Cố Tri Ý từng gặp chuyến thị trấn .
Mấy phụ nữ phía , dù ít dù nhiều ai ai cũng chút quan hệ thích với nhà họ Lâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lam-giau-o-thap-nien-70-tu-nu-xung-thanh-nu-chu/chuong-85.html.]
Trong tay họ, ai cũng mang theo chút đồ ăn đến, giống Lâm Xuân Hoa đến tay .
Tuy rằng Cố Tri Ý cũng quá để ý đến mấy món quà mọn , nhưng dẫu cũng là tấm lòng của bà con chòm xóm.
Nhìn thấy chị Lưu, cả Cố Tri Ý và Lâm Quân Trạch đều nhiệt tình lên chào hỏi.
“Chị Lưu, thím Lan Anh, thím Đại Trụ, còn thím Quế Hoa, đến , mau ạ!”
Một hàng bốn bước , Cố Tri Ý lập tức bưng vội mấy chiếc ghế tre sân. Chị Lưu đưa cái rổ cho cô, :
“Chị chân lão tứ thương, khéo trong nhà mấy quả trứng gà, mang bồi bổ cho lão tứ nhà em!”
Cố Tri Ý liếc cái rổ tay chị Lưu, phủ bằng tấm vải cũ, ước chừng hơn chục quả.
Cố Tri Ý vội vàng từ chối: “Chị Lưu ơi, chị mang về ạ. Em nhờ sang hợp tác xã mua . Trứng chị nên để dành cho mấy đứa nhỏ nhà bồi bổ thì hơn.”
Chị Lưu kiên quyết chịu nhận : “Mấy đứa nhỏ nhà chị phần , hai nhà ngoài mà khách sáo chứ!”
Cố Tri Ý chị Lưu ‘mấy đứa nhỏ phần’, chắc chắn là dối. Hơn nữa, nhà nào trứng gà mà chẳng tích cóp mang sang hợp tác xã đổi tiền, mấy đứa trẻ con nhà quê mười ngày nửa tháng ăn một bữa trứng là của hiếm, chẳng dễ gì .
Sau một hồi đưa đẩy, chị Lưu nhất quyết chịu nhận về, cuối cùng Cố Tri Ý cũng đành cất .
Cô thầm nghĩ, đồ ăn thức uống gì ngon sẽ đem chút đồ qua biếu mấy đứa nhỏ nhà chị Lưu, kẻo lòng áy náy khôn nguôi.
Mấy vị thím khác trứng gà quý như thế, nhưng đều là một sản vật cây nhà lá vườn, Cố Tri Ý cũng từ chối tấm lòng của họ.
“Thật sự cảm ơn mấy thím đến. Cháu mới về quê, đang lo trong nhà thiếu thốn miếng ăn thì đến đây thật đúng lúc!”
---