Cố Tử Ý thấp thỏm yên, lòng như lửa đốt chờ đợi câu trả lời từ Lâm Quân Trạch.
Lâm Quân Trạch im lặng hồi lâu, cho đến khi Cố Tử Ý đinh ninh sẽ chẳng trả lời, thì thủ thỉ: “Đôi khi tự hỏi, em của ngày xưa và em của bây giờ, cùng một ?”
Lâm Quân Trạch mới nửa câu, lòng Cố Tử Ý thót lên. Cô sợ hãi điều gì, cô Cố Tử Ý của thuở .
Đoạn, tiếp lời: “ ngẫm ngẫm , em chẳng vẫn là em đó ? Chỉ là bây giờ em chăm sóc cho gia đình, gì cũng nghĩ đến các con, cảm thấy những gì qua còn đáng bận tâm nữa.
Anh , đây lẽ là do bỏ bê , em oán trách cũng là lẽ thường tình thôi.
nếu chúng quyết định chung sống tiếp bên , thì với tư cách là một chồng, cũng đổi . Mà thấy sự đổi của em đó.”
Hiếm hoi lắm mới dịp Lâm Quân Trạch nhiều lời đến thế. Cả hai đều lặng im, chẳng ai lên tiếng suốt một hồi lâu.
“Thật lòng mà , ưng sự đổi hiện giờ của em, mà hình như thật sự say mê cuộc sống như thế .” Lâm Quân Trạch thủ thỉ thêm.
Cố Tử Ý khẽ nghiêng sang một bên, ánh mắt vẫn dám thẳng Lâm Quân Trạch.
Lời lẽ Lâm Quân Trạch như , rốt cuộc là ưng cuộc sống hiện tại, là ưng sự đổi của cô? Nhất thời Cố Tử Ý chẳng đáp lời cho , sợ tự ý suy diễn nhiều quá.
Lâm Quân Trạch thấy Cố Tử Ý im lìm lâu, bèn nghiêng , cô dịu dàng hỏi: “Vợ ơi, bây giờ em nghĩ thế nào?”
Cố Tử Ý cảm nhận ánh mắt nồng nàn của Lâm Quân Trạch, dù ánh đèn dầu trong phòng chỉ lờ mờ, nhưng cô vẫn thể cảm nhận rõ ánh mắt đang khác xưa nhiều lắm.
Cô khẽ đầu sang, Lâm Quân Trạch mà : “Em , chúng kết hôn lâu đến , quả thực đó em cũng đôi phần quá đáng, nhưng bây giờ tiếp tục sống chung, thì chẳng thể cứ mãi về quá khứ , về phía thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lam-giau-o-thap-nien-70-tu-nu-xung-thanh-nu-chu/chuong-93.html.]
Anh cứ yên tâm, chờ đến lúc về đơn vị, em vẫn sẽ ở nhà chăm sóc các con thật , chu việc.” Cố Tử Ý xong, nhấn nhá thêm một câu.
“Chẳng qua từ đến giờ em vẫn ưa mấy nhà Lâm gia các , nếu thỉnh thoảng qua thăm hỏi thì , nhưng nếu họ cố tình gây khó dễ , em cũng chẳng dễ dàng bỏ qua .”
Mặc dù mối quan hệ với bên nhà Lâm gia hiện tại dịu đôi phần, nhưng để giữ đúng tính cách vốn của nguyên chủ, Cố Tử Ý cố ý thêm câu .
Quả nhiên, Lâm Quân Trạch lời cô thì bật một tiếng. Cái tính tình của cô vẫn y như đây, chẳng hề đổi , chẳng chịu để ai thiệt thòi.
Tuy nhiên, như thế cũng , dù khi ở nhà cô còn chăm sóc cho ba đứa trẻ nhỏ, quá vất vả , nếu bên nhà lớn Lâm gia mà còn gây khó dễ thì đến cũng chẳng thể yên.
Nghĩ nên cũng vui vẻ đáp: “Được, thế thì quá!”
Cố Tử Ý đồng thuận, liền lập tức trở , lưng về phía Lâm Quân Trạch:
“Được , , ngủ sớm thôi, cũng chẳng còn sớm sủa gì nữa .”
Chẳng vì , Lâm Quân Trạch cảm thấy hình như Cố Tử Ý đang giận dỗi, một cảm giác mà từng thấy nhiều đến .
giờ đây thấy từ sâu trong đáy lòng như một mềm mại lạ thường, như một sức hút diệu kỳ thúc giục, Lâm Quân Trạch liền dịch gần, khẽ ôm lấy Cố Tử Ý từ phía lưng cô.
Ngay khoảnh khắc Lâm Quân Trạch ôm lấy , cơ thể Cố Tử Ý liền trở nên cứng đờ, bất động.
Còn kịp đợi Cố Tử Ý cất lời, Lâm Quân Trạch dựa sát cô, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên vành tai. Anh thì thầm: “Vợ ơi, ngủ ngon nhé!”
Giọng trầm ấm như một lời hẹn ước thầm kín giữa đôi tình nhân, thở nam tính phả tai Cố Tử Ý, mang theo một chút nồng nàn khó tả.
---