Làm Giàu Ở Thập Niên 70: Từ Nữ Xứng Thành Nữ Chủ - Chương 948

Cập nhật lúc: 2025-09-11 14:02:00
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Khách sáo gì. Chuyện cứ để lão Từ lo liệu, em cứ yên tâm. Mấy căn nhà quanh đây đều là của nhà ông , nhưng xung quanh thì là nhà cho thuê thôi.” Lý Vân giới thiệu cho Cố Tri Ý.

Cố Tri Ý gật đầu.

Bên , Cố Tử Lâm và Cố Tử Sâm cũng đều lên chuyến tàu hỏa . Cố Tử Sâm sang năm mới nghiệp, cho nên lúc tranh thủ nghỉ hè ngoài xem xét tình hình . Còn Cố Tử Lâm nghiệp nên thử sức ăn.

Thế nhưng Cố Tử Lâm mãi ở thành phố bên , nên cùng Cố Tri Ý mở rộng việc ăn. Tiện thể xem bên công việc gì thích hợp với .

Sau khi Cố Tri Ý truyền thụ nhiều điều lẽ , lòng giờ đây còn cam chịu với cảnh mắt. Là nam nhi, ai chẳng tự tay gây dựng nên nghiệp lớn, rạng danh dòng họ?

Dù điều kiện tàu xe còn lắm khó khăn, nhưng chẳng thể nào cản nổi bước chân của Cố Tử Lâm.

Cố Tử Sâm cũng chẳng hiểu, rõ là hai em bàn sẽ về Triều thị, mà thấy hai cứ thế lên đường, cũng tò mò xem cho . Mấy con tàu xình xịch, cuối cùng cũng tới ga Dương Thành, dòng tấp nập, chen chúc, mùi mồ hôi đặc quánh hòa trong khí. Cố Tử Sâm khỏi tự hỏi thầm, rốt cuộc tới chốn thị thành để gì?

“Anh hai, bây giờ chúng ?” Cố Tử Sâm khẽ hỏi Cố Tử Lâm.

“À, chứ, tìm Tiểu Ý thôi.” Người dứt lời, cả hai ghì chặt ba lô nặng trịch vai, chen lấn giữa dòng tấp nập để khỏi ga tàu.

Vừa bước chân sân ga, Cố Tử Lâm khỏi ngỡ ngàng cảnh những chiếc taxi xếp hàng dài tít tắp. Dẫu ở Bắc Kinh cũng từng thấy nhiều xe , nhưng khung cảnh xe cộ đỗ thành hàng lớp san sát như ở đây thì quả là hiếm khó tìm.

Đặc biệt, Cố Tử Lâm nhận các bác tài xế luôn miệng đon đả mời chào khách.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lam-giau-o-thap-nien-70-tu-nu-xung-thanh-nu-chu/chuong-948.html.]

“Anh giai ơi, xe ?” Một bác tài thấy hai em Cố Tử Lâm đang ngơ ngác giữa biển , liền đoán chắc là khách lạ từ phương xa mới đến, còn rành đường sá. Chẳng đây chính là cơ hội kiếm ăn của họ ?

“Đây là xe taxi ?” Cố Tử Lâm ngẩng đầu tấm biển hiệu chữ TAXI sáng trưng nóc xe, hiếu kỳ hỏi.

“Xem giai là khách lạ mới đến ? , đây chính là taxi đó. Nào, hai ?” Bác tài vẫn đon đả tiếp lời, giọng niềm nở như thường ngày.

“Đến Khách sạn Phúc Khách bên bờ sông, bác tài ạ, bác chỗ đó ?”

“Ôi chao, Khách sạn Phúc Khách đó hả, nổi tiếng lắm chứ. Dân vùng chúng ai mà chẳng . Mời hai lên xe, đưa các tới, chừng mười lăm phút là tới nơi thôi.” Bác tài vội vàng mở cửa xe.

Cố Tử Sâm vội vã kéo tay áo Cố Tử Lâm, thầm hiệu đừng phí phạm khoản tiền . Thế mà, Cố Tử Lâm, vốn nổi tiếng tằn tiện, như thấy, một tay kéo phắt em lên xe.

Cố Tử Sâm: “...”

Cuối cùng, còn cách nào khác, Cố Tử Sâm đành nín nhịn mà theo lên xe. Thực tình tò mò xem rốt cuộc hai đang toan tính chuyện gì. Vừa xe, Cố Tử Lâm bắt đầu câu chuyện xã giao với bác tài. Thoạt tiên là vài ba câu chuyện phiếm thường ngày, đó liền thẳng vấn đề chính.

“Bác tài ơi, những bác lái taxi như chắc tháng nào cũng kiếm khoản khá khẩm lắm nhỉ?”

“Chắc còn lạ, xe là của công ty chúng , bọn chỉ thuê để chạy thôi, nên mỗi tháng vẫn đóng tiền cho hãng.” Bác tài vốn là tính chuyện, thế nên Cố Tử Lâm khơi lời là ông thao thao bất tuyệt ngừng.

---

Loading...