Bột mì loại hai mươi cân, 200 bao.
Mì sợi 200 thùng, miến 200 thùng, mì gói 200 thùng, nấm khô mộc nhĩ khô mỗi loại 200 thùng, dầu ăn 5L 500 thùng, muối loại sáu mươi gói một thùng 500 thùng…
Nghe ý của đối phương là, bách tính cũng thiếu thốn, nên cô mua bộ là loại túi đóng gói nhỏ, tiện lợi cho việc phân phát.
Nghĩ đến cảnh tuyết rơi dày đặc, cực lạnh ở bên , Trần Kim Việt trực tiếp đặt thêm một loại thịt tươi.
Dù để ngoài trời đông lạnh một đêm, chẳng cũng tương đương với đông lạnh ?
Ăn thịt đông lạnh mãi cũng , mua thêm chút thịt hun khói và lạp xưởng nữa.
Cả khoai tây, cà rốt, cải thảo, những loại rau củ dễ bảo quản cô thể mua bao nhiêu thì mua bấy nhiêu.
Đặt hàng xong, trong thẻ còn hơn năm mươi vạn.
Cô nghĩ nghĩ, mua thêm một đồ ăn nhanh chế biến sẵn, ví dụ như bánh bao, bánh màn thầu, bánh chẻo, bánh trôi, cả bánh kẹp thịt, bánh mì kẹp thịt và nhiều thứ khác.
Chi hơn bốn mươi vạn, trong thẻ chỉ còn mười vạn để dự phòng.
Dừng .
Địa chỉ nhận hàng điền là kho chứa gạo.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Mở hộp thoại , cô gửi một tin nhắn cho quản lý kho của nhà máy, dặn ngày mai đến đó nhận hàng.
Bên lập tức gọi điện đến: “Cô Trần, ngày mai nhận hàng gì nữa? Cô tiền để buôn bán mấy thứ , chừng nào thì trả đủ lương cho chúng đây?”
Hôm nay than và gạo cũng là nhận, lúc đó hỏi .
Anh rõ ràng thấy Trần Kim Việt thanh toán tiền mặt tại chỗ.
“ gửi danh sách cho , ngày mai nhất định kiểm tra kỹ nhé.” Giọng Trần Kim Việt đầy bất đắc dĩ: “ buôn bán chút gì thì lấy tiền trả lương, lẽ nào trông mong nhà họ Trần ?”
Các công nhân cũng từng hỏi xin lương từ lão xưởng trưởng, nhưng đối phương thái độ hống hách, tiền thì , mạng thì .
Giờ đây, duy nhất chịu gánh vác khoản nợ cũng chỉ Trần Kim Việt – kẻ ngốc , bọn họ nhận tiền, đương nhiên thể dồn cô đường cùng.
Chỉ lẩm bẩm: “Vậy cô cũng nhanh nhanh lên nhé, đừng để lương ít ỏi kéo dài đến năm !”
“Yên tâm, đảm bảo tiền là sẽ ưu tiên phát lương cho các ngay! cũng cố gắng giữ bí mật, đừng để chuyện thanh toán tiền mặt tại chỗ truyền ngoài nhé! Bố còn vay một khoản nặng lãi chứ?”
Đối phương đương nhiên , và hiểu: “Yên tâm! sẽ dặn dò những khác cẩn thận!”
…
Cả ngày hôm đó, biên giới đều trong trạng thái hưng phấn.
Người dân ai nấy đều nhận áo bông, dày dặn ấm áp.
Quan trọng nhất là chống gió.
Các tướng sĩ lớp giáp cũng mặc áo len hoặc áo giữ nhiệt bó sát, ấm áp, trở tuần tra như bình thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lam-giau-thoi-toi-co-nha-may-thong-co-kim/chuong-22.html.]
Trên đường phố, bắt đầu xuất hiện.
Họ tổ chức dọn dẹp tuyết đọng, tập trung thiêu hủy các thi thể.
Lô quần áo mới đến kịp thời, giống như ném một viên đá lửa vùng biên giới lạnh lẽo như nước chết, những gợn sóng hy vọng từ từ lan tỏa…
--- Chương 14 ---
Mã đề kim, hẳn là đồ vật tinh xảo?
niềm hy vọng vẫn ẩn chứa những nỗi lo.
Mọi những t.h.i t.h.ể chất đống chờ thiêu hủy, trong mắt ẩn chứa sự tiếc nuối méo mó—
“Thật sự đốt hết ? Lương thực nhà chúng cạn .”
“Ai mà thế? Trời đông giá rét , quần áo tuy , nhưng lương thực thì sớm muộn gì cũng c.h.ế.t đói thôi!”
“Mọi tin Tiêu tướng quân, chẳng lẽ còn tin Điện hạ ? Có ở đây, triều đình sẽ bỏ mặc biên giới chúng !”
“ Lục điện hạ trong cung vốn sủng ái mà.”
“…”
Lính tuần tra thấy những dân đang lưỡng lự, lập tức tới: “Đang bàn tán gì ? Chuyện vẫn xử lý xong ?”
Người dân dám chậm trễ, đành bất đắc dĩ châm lửa…
Trong quân doanh.
Tiêu lão tướng quân tinh thần cũng phấn chấn hơn nhiều.
Đứng sa bàn, ông nghiêm nghị phân tích: “Quân man vẫn án binh bất động, chắc hẳn cũng đang thiếu lương thảo, bọn chúng còn khả năng chiến đấu nữa , kéo dài để chúng c.h.ế.t mòn!”
Biên giới vốn nghèo nàn, hai quân đối đầu, thật ai sống khá hơn ai.
Khác biệt ở chỗ.
Quân man thể bất chấp hậu quả, đốt phá, g.i.ế.c chóc, cướp bóc.
Còn Tiêu gia quân, chỉ đề phòng quân man tấn công, mà còn đối phó với sự nghi kỵ và đàn áp của triều đình.
“Ngày mai Thừa Vũ dẫn một đội quân, đột phá từ phía Bắc, tiếp ứng vật tư ngoài thành! Đợi vật tư đến, chúng lập tức phản công!”
Thành là giới hạn cuối cùng, trong thành mấy vạn dân thường, bọn họ thể lùi nữa.
Hơn nữa, chỉ cần lương thảo đầy đủ, trận tuyết lớn chừng sẽ trở thành cơ hội để bọn họ lật ngược tình thế.
Tiêu Thừa Vũ lĩnh mệnh: “Dạ!”
Khương Kỳ An lên tiếng: “Khoan .”
Cha con Tiêu lão tướng quân, cùng với mấy vị phó tướng khác, đều sang với ánh mắt nghi hoặc.
“Số lương thực mà mua ở cửa hàng đó cũng sẽ đến ngày mai.” Khương Kỳ An mím môi, đề nghị: “Đột phá chắc chắn rủi ro, bằng cứ đợi lô lương thực , nếu đủ, thể trực tiếp công thành.”