Dân làng đều là những thật thà chất phác, bình thường chỉ đối mặt với đất đai màu mỡ và những mùa màng dối.
Có lẽ thấy Trần Kim Việt còn trẻ, ban đầu họ định vẻ nhiều lựa chọn.
qua , sự thật nhịn mà tuôn .
Họ bắt đầu than vãn về tình hình thị trường.
Hồ thư ký bất lực, định mở lời thì Tiểu Ngô lên tiếng, “Thưa các bác, các chú, cháu liên hệ một ông chủ Vương, là từ tỉnh lỵ đến đấy ạ! Chắc chắn ông sẽ tiêu thụ hết hàng tồn kho cho , các bác đừng vội, cũng đừng bệnh vái tứ phương, cái gì cũng tin!”
Trần Kim Việt, “???”
Anh an ủi dân làng thì cô thể hiểu, nhưng vô duyên vô cớ ám chỉ cô gì?
Lần đến khác, thực sự nghĩ cô tính khí !
Tâm trạng sự chất phác của dân làng cảm hóa, ngay lập tức tụt xuống đáy vực, cô lạnh mặt về phía đó, “Hai vị lãnh đạo, hôm nay nhờ Trương giám đốc gọi điện , là để xác nhận ! Nếu các vị đồng ý thể thẳng, ép buộc! bảo xem hàng liên hệ khác là ý gì?”
“Với , của các vị ở đây bóng gió ai ? Chúng gây thêm rắc rối? Chúng là kẻ lừa đảo?”
Trần Kim Việt lập tức khó, hề nể nang.
Các lãnh đạo trong làng đều trợ lý mới cực đoan, nhưng may mắn là tấm lòng , luôn nghĩ cho dân làng, nên họ cũng hà khắc với .
hôm nay rõ ràng là quá đáng .
Không đến việc mua , cái thái độ của khiến phong thái dân làng ảnh hưởng.
“ chỉ đích danh…”
“Im miệng!”
Thấy còn sợ c.h.ế.t mà đắc tội khác, Lý chủ nhiệm trực tiếp lớn tiếng quát dừng .
11_Ông tiến lên xòa dàn hòa, “*Bà chủ* Trần rộng lượng bao dung, đừng chấp nhặt với ! Nông sản ứ đọng, cũng sốt ruột thôi! Một sinh viên mới trường, cái gì cũng hiểu…”
“Đừng , sinh viên gì ai, cũng là sinh viên, hề khắc nghiệt như thế.”
“…”
Lý chủ nhiệm ngượng ngùng một hồi.
12_Hồ thư ký cũng khan hai tiếng, nhưng rõ ràng ông hiểu cách dỗ hơn, “Tiểu Ngô đứa trẻ xử lý công việc còn thiếu sót, thái độ việc của nó, sẽ ghi đánh giá năng lực của nó, *bà chủ* Trần cứ yên tâm! Chúng chuyện chính, cô gọi điện xác nhận , là thật ?”
Lý chủ nhiệm cũng phản ứng , “ đúng, những chuyện đều là nhỏ, hôm nay chúng đến đây cũng mang theo thành ý, giá cả đều dễ chuyện.”
Trần Kim Việt thấy ‘ghi đánh giá năng lực’ liền thấy sắc mặt khó coi của Tiểu Ngô.
Quả nhiên, công chức đều sợ phê bình, ghi .
Tâm trạng cô lập tức hơn một chút, cũng gật đầu bày tỏ.
“Không sai, chất lượng những thứ đều khá , đúng như Trương giám đốc giới thiệu, lấy tất cả, cứ theo giá các vị .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lam-giau-thoi-toi-co-nha-may-thong-co-kim/chuong-76.html.]
Lãnh Hàn Hạ Vũ
“…”
Hiện trường im lặng một thoáng.
Những gương mặt đen sạm của dân làng xung quanh lộ vẻ kinh ngạc và thể tin .
Thật sự lấy tất cả?
Mà còn ép giá?
13_Chú Bành là đầu tiên phản ứng, “Tiểu *bà chủ* Trần! Khoai tây ở hầm, dẫn cô xem ! Toàn là củ to, mã! Những củ hỏng chúng đều giữ ăn!”
Ông nhiệt tình kéo Trần Kim Việt xuống hầm xem khoai tây.
Sợ rằng buông tay sẽ chạy mất.
Điện thoại của Trần Kim Việt lúc reo lên, chú Bành vội dừng bước, căng thẳng cô.
Trần Kim Việt bắt máy, là tài xế xe tải.
Nói đoàn xe đến, đậu ở cổng làng, hỏi để lấy hàng.
“Xe tải đến , chú sắp xếp đón giúp cháu ?” Cô sang hỏi chú Bành.
Chú Bành phấn khích, cất bước chạy ngoài, “ đón!”
14_Lý chủ nhiệm túm chặt lấy ông, “Ấy cái đồ ngớ ngẩn ! Chú dẫn Tiểu *bà chủ* Trần xem khoai tây , sẽ cho đón!”
Chú Bành liên tục gật đầu, “ đúng! Được ! Làm phiền chủ nhiệm !”
Bên đón xe tải, Trần Kim Việt xem khoai tây.
Khoai tây đều chất trong hầm, sắp xếp gọn gàng, bên phủ một lớp đất khô, che kín .
Chú Bành lấy ngẫu nhiên khoai tây từ nhiều vị trí khác cho Trần Kim Việt xem…
“Năm nay khoai tây bội thu, là củ to thế ! Cô chỉ chỗ nào nhặt chỗ đó cho cô, đảm bảo đều y như !”
Trần Kim Việt tùy tiện chọn mẫu xem qua, đưa quyết định, “Được, chúng cân thôi.”
Chú Bành liên tục gật đầu.
Mãi cho đến khi cân và chất hàng lên xe, Trần Kim Việt thanh toán tiền, Tiểu Ngô mới từ trong cơn sốc hồn.
Ánh mắt Trần Kim Việt cũng nhiều thêm vài phần vi diệu.
Rõ ràng là cùng lứa tuổi, nhưng địa vị của một cao hơn bình thường.
Chẳng chỉ là sinh cha thôi ?
Anh bĩu môi, lui đám đông.
Nhà chú Bành lượng ít, riêng khoai tây và ngô của nhà ông hơn bốn mươi tấn, chất đầy hai ba chuyến xe, tốn mất nửa ngày trời, tổng cộng hơn sáu vạn tệ.