Trước khi ngủ, Sở Tiểu Điềm đăng bài lên trang cá nhân của Wechat, là ảnh avatar của Đoàn Tiêu.
Cô lưu ảnh avatar , đó đăng một caption lên trang cá nhân Wechat: Tụi em nhớ chị nhiều thế nào, chị , nhưng chị thật sự nhớ, nhớ tụi em.
Bạn bè của cô nhiều, thời gian cũng ngủ hết, chỉ Úy Lam nhấn like và bình luận: Tuyết Cầu thì tớ thấy qua , chó chăn cừu Đức trai thì , là ai thế?
Sở Tiểu Điềm trả lời bằng meme mặt , gì.
đó, chuông nhắc nhở tin nhắn vang lên, hơn nữa là hai tin liên tiếp, cô đoán là Úy Lam, nhưng lúc thì phát hiện là hai gửi tới.
Một là Úy Lam, một là Đoàn Tiêu.
Có lẽ Đoàn Tiêu thấy bài đăng trang cá nhân Wechat của cô , hỏi cô: Sao còn ngủ?
Sở Tiểu Điềm: Em ngủ ngay đây, đang gì thế?
Cô trả lời tin nhắn của Úy Lam, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cô .
Đoàn Tiêu: Xem tài liệu.
Trong thời gian nước K, Đoàn Tiêu tích ít công việc, buổi tối chắc chắn tăng ca xử lý một chút.
Bao gồm Sở Tiểu Điềm, cô cũng tăng ca buổi tối để bản thảo , nhưng cô bận việc xong, Đoàn Tiêu vẫn xong.
Đoàn Tiêu hỏi cô: Có ngủ ? Sợ ?
Sở Tiểu Điềm : Hôm nay sợ.
Hôm nay cô thực sự thấy sợ hãi chút nào, chắc vì quá căng thẳng . Nếu mười hai giờ thành một chương, hôm nay nghỉ đăng một ngày, cho nên cô cố gắng , căng thẳng quá độ, nên quan tâm đến việc sợ hãi nữa. Nếu cô mà sợ thêm chút nữa, chắc thật sự thành nổi.
Đoàn Tiêu : Nghỉ ngơi sớm .
Sở Tiểu Điềm: Ừ, em ngủ đây, ngủ ngon nha.
Đoàn Tiêu: Ngủ ngon.
Sở Tiểu Điềm định bỏ điện thoại xuống, bỗng nhiên thấy trang cá nhân Wechat thêm một bình luận, cô mở xem, là Đoàn Tiêu nhắn.
“Bọn chúng nhớ em thì , nhưng nhớ em.”
Trong màn đêm, đôi mắt cô cong lên.
Em cũng nhớ mà.
Cho đến buổi tối khi ngủ, khóe môi cô cũng hiện lên nét nhàn nhạt.
Ngủ ngon nhé, vệ sĩ của em.
...
Sáng sớm ngày hôm , Sở Tiểu Điềm nhận điện thoại của Lạc Bắc Sương.
“A lô, Sương Sương.”
“Ôi trời, cái giọng của .” Lạc Bắc Sương sờ da gà nổi và : “Người phụ nữ như tớ còn chịu nổi, đừng là đàn ông nữa.”
Sở Tiểu Điềm ho một tiếng, hắng giọng : “Giọng tớ ?”
Giọng của Sở Tiểu Điềm ngọt, kiểu cố ý điệu đà, chung là như ăn kẹo đường , gần giống với vẻ ngoài của cô. Đặc biệt là buổi sáng mới thức giấc, giọng chút khàn, cho dù là con gái cũng cảm thấy lỗ tai tê dại, ngọt ngào đến tận trái tim.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lam-nung-la-uu-diem/chuong-123.html.]
“Mau mở cửa.”
Sở Tiểu Điềm vội vàng xuống giường mở cửa, Lạc Bắc Sương xách túi lớn túi nhỏ : “Mệt c.h.ế.t tớ mất, chị gái của tớ ơi.”
“Đây... Là gì thế?”
“Quần áo, mỹ phẩm, giày.”
“Cho tớ hết ?”
“Nói nhảm, cho thì tớ còn vác đến chỗ gì?”
Lạc Bắc Sương đè cô xuống sofa, bóp cằm cô quan sát tỉ mỉ và : “Gương mặt cỡ bàn tay của , làn da trắng trẻo mịn màng, mắt thì to sáng, mặc dù gầy nhưng gì cũng sân bay, vẫn chút ‘điện nước’, chỉ là thường ngày đống quần áo của che mất .”
“... Cậu gì?”
“Chỉnh đốn .” Lạc Bắc Sương : “Cậu yêu đương , cô Sở , cũng nên ăn diện chút chứ nhỉ? Nghĩ đến trai nhà , cho dù vẻ ngoài của hai xứng đôi thì cũng chỉnh trang phục, đúng ? Cậu nhớ kỹ, chính là bạn trai , thể giống như lúc còn độc .”
Sở Tiểu Điềm như suy nghĩ gì đó, cô gật đầu: “ nhỉ.”
Cô logo túi, suýt thì lóe mắt: “... Vậy những thứ đều là mua cho tớ? Mắc quá , tớ chuyển tiền cho .”
“Chuyển cái rắm.” Lạc Bắc Sương trợn mắt: “Bạn tớ hai mươi bốn tuổi đầu cuối cùng tìm bạn trai, đầu tiên đó nha! Hơn nữa còn xuất sắc như thế! Không tớ nên biểu hiện chút . Những thứ là gì, nếu như tớ tiền, nhất định sẽ tặng một chiếc xe Maserati.”
Sở Tiểu Điềm vô cùng cảm động: “Cậu thật , nhưng Maserati thì thôi, yêu cầu của tớ cao, một chiếc Daben .”
Lạc Bắc Sương cầm cọ trang điểm, đôi mắt to tròn của cô, suýt phì .
Lạc Bắc Sương dùng thời gian hơn nửa tiếng đồng hồ để trang điểm nhẹ nhàng cho cô, tóc dài uốn xoăn bằng máy uốn, đó chọn một chiếc váy màu hồng phấn tiên nữ và áo khoác màu trắng, lục túi xách hàng hiệu mà năm ngoái Úy Lam tặng sinh nhật cô .
“Người bạn tác giả của tồi, hôm nào hẹn ngoài uống chiều, gặp mặt, phát triển quan hệ ngoài đời .”
“Ừ, tớ cũng ý .”
Lạc Bắc Sương phối túi xách cho cô, đẩy cô gương: “Xong , mau xem .”
Sở Tiểu Điềm bản trong gương, nhất thời nên lời.
Lần , khi Lạc Bắc Sương trang điểm cho cô là cô giới thiệu bạn nam cho cô quen nhưng đó cũng ăn diện... tinh tế như hôm nay.
“Được , mau hẹn hò với Đoàn nhà .”
“.. Thực tớ thăm Karl và Tuyết Cầu.”
“Bọn chúng sự đổi của , nhưng Đoàn thì đó.”
Lạc Bắc Sương chỉnh mái tóc cho cô, gương mặt nhỏ nhắn xinh của cô, cô cảm thấy hôm qua tan dạo trung tâm thương mại hai tiếng quả là đúng đắn.
Cô thật là màng công danh mà.
“Sắp kịp , tớ đây!”
“Vậy mau .”
Sở Tiểu Điềm tiễn Lạc Bắc Sương cửa, bỗng nhiên cô nhớ gì đó liền kéo tay cô : “À, tớ một tin quên với .”
Mắt Lạc Bắc Sương đổi: “... Lẽ nào ...”
Sở Tiểu Điềm: “Cậu đoán ?”