Sở Tiểu Điềm xoay , phát hiện   tới gọi cô  chính là giám đốc nhà hàng.
“Cô là cô Sở  ?”
“Là .”
“Bà Lương  đặt chỗ , mời cô  theo .”
Giám đốc nhà hàng dẫn cô đến chỗ , Sở Tiểu Điềm đang  menu, cuối cùng Lương Nghiên  gọi tới.
“Tiểu Điềm Điềm, con  cửa ? Chưa thì để dì lái xe đến đón con.”
“Con  đến nhà hàng  ạ.”
“Nhanh  ?” Lương Nghiên ngạc nhiên : “Bây giờ mới mười rưỡi, dì  từ công ty đến, nếu  kẹt xe ít nhất cũng  hơn mười một giờ.”
“Không  ạ, bây giờ con vẫn  đói, con ở đây chờ dì  . À, dì ơi, rốt cuộc dì tìm con  chuyện gì thế?”
“Cũng   chuyện lớn gì, chỉ là dì  giới thiệu một  trai cho con,  mặt đều  , là con trai của bạn dượng con. Hai ngày  dì  mới gặp   một , cảm thấy cũng ,   trai. Vốn định hai ngày nữa sắp xếp cho tụi con  quen, nhưng   sắp  công tác, mà   cũng nôn nóng  gặp con một ...”
Sở Tiểu Điềm: “...”
Quả nhiên là xem mắt!
Cô chợt cảm thấy dở  dở : “Dì, dì , dì đợi , chuyện   là thôi .”
“Dì  mấy   giới thiệu cho con, con đều  thích. Người   , tên Thẩm Nam Phong, điều kiện  hơn mấy  , đương nhiên dì cũng   ép gì con, chỉ  con quen  thêm nhiều bạn thôi. Dì   con , con  chuẩn  từ chức? Định  tiểu thuyết  thời gian  ? Nếu như ,  con tiếp xúc  càng ít hơn.”
Lương Nghiên cũng  lòng , từ nhỏ đến lớn bà   yêu thương Sở Tiểu Điềm, Lương Ngọc ở xa cô, bố  ở nước ngoài, thông thường  chuyện gì đều là Lương Nghiên  mặt giải quyết giúp cô.
“ mà dì...”
“Có  cảm thấy quá đột ngột ? Chủ yếu là bên  sắp  công tác , còn nôn nóng hơn cả dì, buổi sáng   với dì là  gặp con. Dì nghĩ hai chúng  gặp   chuyện  với con, chủ yếu vẫn xem ý kiến của con.”
“Không  chuyện ...” Sở Tiểu Điềm cảm thấy lúc  bắt buộc   sự thật : “Chủ yếu là vì... Cái đó, con  cái đó .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lam-nung-la-uu-diem/chuong-125.html.]
“Hả? Cái gì?”
Sở Tiểu Điềm che khuôn mặt đỏ ửng, nhỏ giọng : “Chính là... Bạn trai...”
Lương Nghiên: “...”
“Con  thật ? Chuyện khi nào ? Mẹ con  ?” Hiển nhiên Lương Nghiên  ngạc nhiên: “Hôm nay dì xin  điện thoại của con ở chỗ , còn  kịp  chuyện  với bà . Vừa  dì mới gọi điện thoại  chuyện với bà , chẳng trách  con  đừng vội giới thiệu cho con, hóa  con   bạn trai ?”
“Mẹ con   ạ.” Sở Tiểu Điềm ngạc nhiên: “Chuyện  con vẫn   với ...”
“Vậy chắc  con   gấp gáp để con  xem mắt, cho nên mới kêu từ từ. Thật là chuyện nhầm lẫn mà.” Lương Nghiên bất lực : “Bên   gọi điện cho dì , chắc đang  đường tới, giờ    mới  đây.”
Sở Tiểu Điềm : “Hay là dì  với bên  một tiếng, cứ  con   bạn trai ?”
Cô suy nghĩ, cảm thấy  việc cũng   lắm, dù  Lương Nghiên cũng  lòng , nếu bên   cô  bạn trai còn sắp xếp  xem mắt , chắc chắn sẽ trách cứ Lương Nghiên.
“Hoặc là để con  với  ?” Sở Tiểu Điềm : “Con sẽ  thực  con     thích , nhưng vẫn   cho  nhà , cho nên họ mới sắp xếp  xem mắt .”
Đây chắc là cách giải thích  nhất, đôi bên đều  cần khó xử.
“Giờ dì sẽ qua ngay.” Lương Nghiên : “Cậu  vội vàng như , chắc sẽ đến  dì. Con nhất định  bình tĩnh. Còn nữa, chuyện  nhất định đừng để bạn trai con , nếu  hiểu nhầm sẽ   , cũng tại dì chỉ lo họp  hỏi con . Mà con đó,  bạn trai khi nào cũng  ,  con và dì đều   gì cả.”
Bên  còn   xong,  cô  gọi tới.
“Mẹ con gọi cho con , con  máy .”
“... Chắc  con sắp mắng dì .”
Lương Ngọc vẫn   chuyện ,  mới bắt máy   với cô: “Điềm Điềm , con  dì tìm con  chuyện gì ?”
“... Biết ạ,  con  xem mắt.”
“Mẹ  với dì , đừng vội giới thiệu  cho con, bên đó nôn nóng thì cứ để họ nôn nóng, con gái của  xinh  như , còn sợ    theo đuổi ? Mẹ   với dì con ,   bỏ qua, chúng   lên mặt một chút,  thể để   coi thường.”