Ừ... Cô ngoại trừ công việc , quả thực ít khi ngoài, đó thì tiền lương cũng chỉ đủ trả tiền thuê nhà.
Xem cũng chỉ đại khái, rõ tình hình thực tế của cô, như cũng .
Sở Tiểu Điềm âm thầm xuất bản ba cuốn sách, trở thành tác giả sách bán chạy từ lâu (còn sắp sửa ký hợp đồng chuyển thể phim điện ảnh) lắc đầu: “Không tìm việc, thực định từ chức .”
Cho nên xin hãy xem thường , lập tức vứt và rời .
Sở Tiểu Điềm chờ mong .
Mà Thẩm Nam Phong chỉ chau mày, hình như vẻ gì là bất mãn.
Nể mặt gương mặt xinh của cô, vẫn cảm thấy điểm thể nhịn .
Cô gái xinh như , một bông hoa tươi nuôi trong nhà, nuông chiều cũng gì .
Chỉ cô mà trái tim mềm nhũn.
“Người cô một căn nhà?”
Sở Tiểu Điềm uống ngụm nước, gật đầu : “ , tự kiếm tiền mua đó.”
Thẩm Nam Phong thầm phì , hề tin, điều cũng vạch trần “lời dối” của cô.
Xem cô gái xinh vẫn ít lòng hư vinh, với tiền lương ít ỏi thể trả tiền thuê đành, thể mua nhà chứ?
những thứ thành vấn đề, cô vẻ ngoài xinh , giọng ngọt ngào, tính cách cho dù chút khuyết điểm nhỏ, cũng là nét đáng yêu đặc biệt.
Điều kiện gia đình tồi, bản cũng tiền lương cao, đối phương nhà đều cả, cũng chỉ tùy tiện hỏi mà thôi, nhưng ngờ Sở Tiểu Điềm thừa nhận “trực tiếp” như thế.
Anh duỗi tay lấy ly nước của cô rót cho cô ly nước chanh, dịu dàng hỏi cô: “Vậy cô thích đàn ông như thế nào? Có thể chút ?”
“Thực ...” Đã thích , hơn nữa còn là bạn trai của !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lam-nung-la-uu-diem/chuong-127.html.]
Cô định câu , bỗng nhiên liếc thấy đàn ông cao to đang đẩy cửa bước , sắc mặt cô đổi ngay lập tức.
Cô cúi đầu điện thoại, thời gian tin nhắn cuối cùng gửi cho Đoàn Tiêu là mười sáu phút .
Còn tới hai mươi phút, ngờ tới ? Phải rằng từ công ty đến nhà hàng , nếu lái xe thì ít nhất cũng hai mươi mấy phút gần nửa tiếng đồng hồ.
Bàn bên cạnh vốn dĩ hai cô gái, một trong đó chắc từng thấy Đoàn Tiêu ở trung tâm thương mại nên che miệng ngạc nhiên hô lên: “Trời ơi, xem tin tức... Chính là cứu bé trai ở trung tâm thương mại ngày hôm đó! Tớ từng gặp ở hiện trường!”
Cô gái khác lập tức nheo mắt quan sát: “ là giống... Ôi trời ơi, men quá ...”
Hiển nhiên Đoàn Tiêu ngoài vội vàng, đồng phục chiến đấu vẫn kịp , đồng phục chiến đấu màu đen, tay đeo găng tay lộ ngón, chân bốt quân đội, tay cầm kính râm và điện thoại, giữa hàng lông mày tràn đầy sự sắc lạnh u ám.
Lúc bước , khí thế thực sự quá mạnh mẽ, cả nhà hàng đều yên lặng mất mấy giây, nhân viên phục vụ đang bưng rượu vang lùi về nhường đường cho theo bản năng.
Một nam một nữ dân văn phòng ở bàn khác, nữ : “Là minh tinh ? Mới khỏi phim trường ?”
Người đàn ông chắc chắn: “Không minh tinh, chắc chắn là quân nhân, khí chất còn là lính đặc chủng.”
Sở Tiểu Điềm: “...”
Cô cứ thế trơ mắt Đoàn Tiêu tới với gương mặt u ám, mặc dù chữ nào, gì cả, nhưng tất cả đều thể cảm nhận khí thế mạnh mẽ thể ngó lơ của , giống hệt như một con d.a.o quân đội tuốt khỏi vỏ, ánh sáng sắc bén và sự hung dữ ngày thường thu thì giờ đây phát hết .
Anh Thẩm Nam Phong đang ngơ ngác đối diện Sở Tiểu Điềm, trong tay còn cầm ly nước của Sở Tiểu Điềm, đang định đặt bên cạnh cô. Bởi vì Đoàn Tiêu nên tay đang khựng ở đó.
Đáy mắt Đoàn Tiêu hiện lên nỗi tức giận nhàn nhạt.
Sở Tiểu Điềm từng thấy biểu cảm của .
Dù tâm trạng của thì cũng chỉ tỏ lạnh lùng hơn chứ từng nổi giận.
Sở Tiểu Điềm chớp mắt, lúc dừng bước thì duỗi tay , nhẹ nhàng túm góc áo của .
Sau đó, cô yếu ớt lên tiếng cái chăm chú của : “Người đàn ông mà thích... chính là dáng vẻ .”