Sở Tiểu Điềm bò dậy khỏi mặt đất,  tìm con ch.ó , nhưng tuyết vẫn còn rơi, mặt đất trắng phau  cô  thể tìm thấy nữa.
Cô lau trán, thấy  vẫn đang chảy máu, chắc vì quá lo lắng,  thực sự khó chịu nên mắt cô nhanh chóng đỏ lên, nước mắt rơi tí tách xuống nền tuyết.
 lúc , Lạc Bắc Sương gọi điện tới.
“Tiểu Điềm Điềm, đến nhà ? Có   ăn lẩu ?”
“Bắc Sương...”
Lạc Bắc Sương  thấy giọng  nghẹn ngào của cô: “Cậu  thế? Ai chọc  ?”
“Tớ mới phát hiện một con ch.ó ở bên đường, sắp  c.h.ế.t cóng , còn    đánh nữa,  nghiêm trọng. Tớ  đưa nó  bệnh viện, nhưng  cẩn thận  lạc mất nó ...”
Lúc đó, cô  hề phát hiện ở con đường cách đó  xa  một chiếc xe vốn đang dừng chờ đèn xanh đèn đỏ bỗng nhiên dừng  ở bên đường.
“Tổng giám đốc Đoàn, gần đến giờ ,  còn  việc gì ?”
Đoàn Tiêu khẽ cau mày,   gì.
Tài xế  theo ánh mắt , chỉ  thấy một cô gái trẻ mặc áo phao trắng  trong tuyết, tay cầm điện thoại đang  gì đó.
 lúc  cô gái   lưng  với  ,     rõ, chỉ  thấy vai cô  run, trông dáng vẻ  bất lực.
Mặc dù là   từng gặp mặt, nhưng cảnh  vẫn khiến    đến thắt lòng.
Đoàn Tiêu thu hồi ánh mắt: “Đi thôi.”
Thời gian cuộc họp chỉ còn  mười lăm phút, cuộc họp  đối với Đoàn Tiêu  quan trọng, thời gian  cho phép bọn họ chậm trễ thêm nữa.
Tài xế lập tức lên đường, nhưng     một trăm mét, bỗng nhiên Đoàn Tiêu : “Dừng xe.”
Cách đó  xa, hai  bé một lớn một nhỏ đang vây quanh một con chó, một  túm lấy,  còn   chôn nó  đất tuyết.
Bỗng nhiên Đoàn Tiêu lên tiếng: “Anh nghĩ cách đuổi hai đứa nhóc   .”
“Vâng.”
Tài xế lập tức xuống xe,  về phía hai  .
“Để tao bắt  mày , xem   mày còn chạy  .”
Hai  đang xoa tay đầy hưng phấn, bỗng nhiên  một bóng đen bao trùm lấy.
Lúc đầu còn  năng đàng hoàng, nhưng bỗng nhiên thiếu niên   tay, tài xế sợ trễ giờ nên dùng hai ba cú  quật ngã  bé, đuổi bọn họ cút .
Tài xế  về hỏi Đoàn Tiêu: “Tổng giám đốc Đoàn, còn con ch.ó ,  cần  gọi điện thoại xin giúp đỡ ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lam-nung-la-uu-diem/chuong-148.html.]
Đoàn Tiêu  đầu .
Cô gái  đúng lúc  về phía bên .
“Không cần,  thôi.”
Xe nhanh chóng lái , lướt qua chiếc xe Focus màu đỏ.
Lạc Bắc Sương dừng xe bên đường,  tới bên cạnh Sở Tiểu Điềm. Cô   định hỏi cô thì bỗng nhiên  thấy vết thương  trán cô: “Mẹ kiếp,  mặt   thương ? Là thằng ch.ó nào đánh ?”
Sở Tiểu Điềm  định  thì bỗng nhiên  thấy phía   một con ch.ó   nền tuyết, lập tức kích động: “Nó ở !”
Trong cuộc đời, luôn  một hai  lướt qua  như thế, nhưng  khiến   khắc cốt ghi tâm.
Sở Tiểu Điềm   gì cả, khi đó   nhiều chi tiết cô cũng   nhớ rõ nữa. Chẳng hạn như dáng vẻ cô   đất bảo vệ con ch.ó  trông nhếch nhác như thế nào, còn cả lúc cô rơi nước mắt, biểu cảm mơ màng và buồn bã của cô.
Cô cũng  hề    một  sẽ nhớ rõ những chi tiết khi đó.
Cô chỉ  hiện giờ cô sở dĩ thích công viên  là vì gặp  hai điều quan trọng nhất trong đời cô tại nơi .
Một là Tuyết Cầu của cô, một là  Đoàn của cô.
 đối với   mà .
Đời   lẽ   nhiều  lướt qua , nhưng chỉ   đó là  khiến  hối hận nhất.
Anh hối hận khi đó  qua bảo vệ cô, giúp đỡ cô.
Nếu    gặp cô sớm hơn.
Trước lúc đấy,    tên cô vô   từ trong miệng của Sở Hàn Giang, nhưng   bọn họ sẽ gặp   đầu tiên bằng cách thức nào.
 cũng may may  thứ vẫn  quá muộn, cuối cùng bọn họ vẫn  đến  mặt   một ngày nào đó của  .
...
“Xong ,  tụi em ở đây, buổi tối chắc chị sẽ  sợ .”
Sở Tiểu Điềm  chuẩn  chỗ ngủ của Karl và Tuyết Cầu,  đó cô   máy tính chuẩn   truyện.
Một tiếng .
Sở Tiểu Điềm cuộn chăn, nhíu mày, ngón tay gõ bàn phím càng ngày càng nhanh.
Lúc  cốt truyện  xâm chiếm  bộ đầu óc cô, những thứ ẩn  trong bóng tối khiến    thể phát hiện nhưng  rợn tóc gáy  dần dần cuốn lấy ý thức của cô.