Thực  cô  nghi ngờ,   Đoàn Tiêu    “nghề nghiệp ẩn” của cô   , thậm chí    cô chính là Phạn Âm.
Dù  năng lực quan sát của  quá lợi hại,  khó để  nghi ngờ     phát hiện  gì   .
“Anh  đói thật ?”
“Lúc tụi em ăn cơm,  cũng ăn .”
Sở Tiểu Điềm  thể tưởng tượng  khi cô,  và dì ở cùng , Đoàn Tiêu đang ở góc nào đó trong trung tâm thương mại, chờ  khi họ ,  vẫn luôn lái xe theo .
“Sao   gửi tin nhắn cho em ?”
“Thấy em chơi vui như  nên    phiền  .”
Sở Tiểu Điềm gật đầu: “Lát nữa    việc gì thật ?”
“Không.”
“Vậy... Em   việc chút đây.”
“Ừ.”
“Anh  thấy chán ,  là em tìm sách cho   nhé?”
“Được.”
Sở Tiểu Điềm giả vờ giả vịt lục kệ sách, tùy tiện lấy  một cuốn sách,  giả vờ vô tình hỏi: “À, cuốn sách     ?”
“Đã  hết .”
Sở Tiểu Điềm  tới phía  sofa  , chồm lên hỏi bên tai : “Vậy... Anh cảm thấy  ?”
“Nếu  ,  sẽ  hết trong ba ngày  công tác ?”
Sở Tiểu Điềm  dò hỏi: “Vậy... Nếu như  gặp tác giả của cuốn sách ,  sẽ  gì?”
Đoàn Tiêu thờ ơ : “Chuyện ,  đợi  gặp  mới .”
Thật sự là  chút sơ hở mà.
Sở Tiểu Điềm ho một tiếng và : “Anh   sách gì?”
“Anh tìm  sách mới đăng tải của Phạn Âm ở  mạng,   truyện   .”
Sở Tiểu Điềm: “???”
Cô ghé đến  điện thoại của Đoàn Tiêu,  đang  “Cuốn sách kinh dị 2”!
“Bộ đầu tiên  vẫn    .”
“Trước     gần xong .”
Sở Tiểu Điềm: “...”
Bỗng nhiên cô cảm thấy vô cùng áp lực.
Không ngờ   đột nhiên xuất hiện  là bạn trai cô.
Sở Tiểu Điềm  nghi ngờ bản  suy nghĩ nhiều, chắc Đoàn Tiêu    phận thật sự của cô .
Cô ở trong  gian nhỏ bé của   thành chương của ngày hôm nay, thời gian vẫn  tới mười hai giờ, cô mở điện thoại,  bình luận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lam-nung-la-uu-diem/chuong-159.html.]
Lướt mãi lướt mãi, bỗng nhiên cô  thấy bảng xếp hạng donate xuất hiện một cái tên mới – D.
Đây   sách mới của cô, mà là bảng xếp hạng phiếu bầu của “Hung đồ”. Bởi vì mấy hôm nay công ty đang tuyên truyền cuốn sách .hơn nữa,   cũng gần như đều  chuyện nó sắp chuyển thể thành phim nên  hâm mộ cuốn sách   nhiệt tình, mỗi ngày cô nhận   nhiều bình luận và donate.
Cái tên  leo thẳng lên top một bảng xếp hạng phiếu bầu của “Hung đồ”, vượt qua cả  phiếu mà mấy  hâm mộ trung thành nhất của cô tích lũy bỏ phiếu hàng ngày.
Trong cuộc sống hiện thực,  lẽ đối với  nhiều  mà  thì đây  tính là gì, nhưng  tiền   bỏ  đây là  tiền  nhỏ.
Sở Tiểu Điềm  chữ cái , bỗng nhiên phản ứng , cô giật  hét lên: “Đoàn Tiêu!”
Cô  dứt lời, Đoàn Tiêu   dậy khỏi sofa, bước nhanh về phía cô.
Lúc  Sở Tiểu Điềm mới phản ứng  bản    gì, cô vội vàng  dậy ôm lấy máy tính, ôm lấy vỏ bọc đang tràn đầy nguy cơ của .
Nguy hiểm quá, quả thực quá nguy hiểm mà.
“... Em  thế?”
Đang yên đang lành,  donate nhiều như thế cho Phạn Âm  gì! Anh    donate  thành bá chủ vô địch của cuốn sách   ?
Sở Tiểu Điềm vô cùng chắc chắn, D  chính là Đoàn Tiêu,  nghi ngờ gì nữa.
Dù trong lòng cô đang kêu gào, nhưng gương mặt vô cùng bình tĩnh: “Em... Em   cả.”
Cô  tư thế của   kỳ lạ, màn hình máy tính của cô  nhỏ, mà cô dùng hết sức cũng chỉ che  một nửa, cũng may  đó cô  nén tệp , bây giờ  màn hình   bao nhiêu chữ cả, nhưng dáng vẻ hiện giờ của cô... Quả thật vô cùng  hổ!
Cô lóe lên một suy nghĩ và : “... Em chỉ đang hoạt động, luyện giọng chút nên mới gọi tên .”
“... Bây giờ đỡ ?”
Sở Tiểu Điềm giữ tư thế , gật đầu: “Xong ,   chuyện gì cả.”
“Đừng vất vả quá.” Đoàn Tiêu  đồng hồ: “Sắp mười hai giờ ,  qua mười hai giờ, em  nghỉ ngơi.”
“Được.”
Anh  định xoay , bỗng nhiên Sở Tiểu Điềm : “Tại   giới hạn ở mười hai giờ?”
Bóng  Đoàn Tiêu cứng ngắc.
 đó cũng chỉ trong nháy mắt, Sở Tiểu Điềm  hề phát hiện, cô chỉ thấy    đồng hồ, bình tĩnh : “Còn mười phút nữa là mười hai giờ , em còn  để  bơ vơ đến khi nào?”
Sở Tiểu Điềm: “... Em nghỉ ngay đây!”
Khi cô bận rộn xong,  giờ thì  mười hai giờ bốn mươi phút .
Có điều, kỳ lạ là cốt truyện hôm nay cô  dù  căng thẳng, nhưng cô  sợ như  nữa.
Vì  dạo phố cả một buổi chiều, cô  mệt mỏi, lúc xong việc thì mệt lả .
Sau khi ngáp một cái, cô đến nhà vệ sinh rửa mặt,  dụi mắt   . Cô  cẩn thận lảo đảo một cái, suýt té ngã.
Cô còn   vững   Đoàn Tiêu ẵm lên.
“Có thể  ngủ ?” Anh hỏi.
Sở Tiểu Điềm gật đầu.
Đoàn Tiêu ẵm cô lên giường, đắp chăn cho cô: “Ngủ .”