Nếu Đoàn Tiêu  lệnh thì tốc độ sẽ càng nhanh hơn.
Đoàn Tiêu cúi đầu  Sở Tiểu Điềm.
Cô đang dựa  lòng , hai tay giữ lấy quần áo , mở đôi mắt   mơ hồ   một lúc  nhắm .
Đoàn Tiêu sờ tóc cô: “Em ngủ một lúc .”
Anh lấy điện thoại gửi một tin nhắn.
Cũng chỉ  mấy phút, bốn chiếc xe Jeep  tách  hai con đường. Hai chiếc ở phía , hai chiếc ở , lặng lẽ kẹp chiếc xe của bọn họ ở chính giữa.
Mà chiếc xe màu đỏ  theo   thấy tình hình   thì lập tức   đầu, đồng thời chiếc xe thứ tư  phía  xe của Đoàn Tiêu cũng  đầu đuổi theo.
...
“À, Tuyết Cầu của em ? Tuyết Cầu ở  ?”
Đoàn Tiêu mở cửa , dìu cô  trong,   đóng cửa  vỗ về cô: “Anh  giao Tuyết Cầu cho  Trương . Hiện giờ nó đang ở căn cứ với Karl,  cần lo lắng.”
Sở Tiểu Điềm gật đầu: “Vậy thì em yên tâm .”
Thực  cô  hề nhận    hỏi câu  ba  , nhưng từ đầu đến cuối  đàn ông  vẫn  hề mất kiên nhẫn,  nào cũng nhẫn nại trả lời cô.
“Ủa? Điện thoại em ?”
Đoàn Tiêu lấy điện thoại đưa cho cô: “Ở đây.”
Anh sợ cô bất cẩn  mất nên  giữ túi xách và điện thoại của cô.
Sở Tiểu Điềm  điện thoại của ,    .
“Có  hôm nay em   một chuyện  dũng cảm ?”
“ .” Đoàn Tiêu giúp cô cởi áo khoác ,  đó  dép lê cho cô: “Em vẫn luôn dũng cảm... Giơ chân  nào.”
Sở Tiểu Điềm ngoan ngoãn giơ chân , hệt như một đứa trẻ  lời để mặc cho  chăm sóc.
Đoàn Tiêu đưa cô  lên sofa, dặn dò: “Anh  nấu nước mật ong giải rượu cho em. Em ngoan ngoãn nghỉ ngơi ở đây, đừng  lung tung,  ?”
Sở Tiểu Điềm ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ, ông chủ.”
Đoàn Tiêu  như  : “Ai là ông chủ của em?”
“Không     sách của em  ? Anh còn donate cho em nữa,  chính là ông chủ của em.” Sở Tiểu Điềm  nghiêm túc: “Người  của em đều là ông chủ của em.”
“Anh  .” Đoàn Tiêu quệt đầu mũi của cô: “Không nhớ  nãy em   gì  mặt họ ?”
Sở Tiểu Điềm chớp mắt: “Em  gì ?”
Đoàn Tiêu chậm rãi : “Em ,  là  của Phạn Âm.”
Sở Tiểu Điềm mở to mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lam-nung-la-uu-diem/chuong-172.html.]
Cô từng  như  ?
Có điều...
“Thì đúng mà.” Sở Tiểu Điềm nắm lấy tay ,   bằng ánh mắt đáng thương: “Lẽ nào   ?”
Chưa đợi Đoàn Tiêu lên tiếng, cô  nghiêm túc : “Mặc dù Phạn Âm chỉ   tiểu thuyết, còn là tiểu thuyết kinh dị, nhưng cô  thích , vô cùng thích luôn đó. Nếu   thích cô , rời khỏi cô , cô  sẽ  buồn,  buồn... Thế nên xin  hãy luôn  bạn trai của cô ,  ?”
Giọng  thường ngày của Sở Tiểu Điềm giống hệt như vẻ bề ngoài,  sự non nớt và trẻ con  tự nhiên của thiếu nữ, khiến cô trông  nhỏ. Lúc cô  nũng thì trông càng non nớt hơn.
Thường ngày cô  ít khi nắm lấy tay   nũng như bé gái thế .
Sở Hàn Giang   sai, con gái ông khi  nũng dễ dàng  tan chảy trái tim của đàn ông.
Đoàn Tiêu để mặc cho cô nắm tay , tay còn  của  nhẹ nhàng v**t v* mặt cô.
Gò má của cô đỏ ửng, nóng đến nỗi  bỏng cả bàn tay của .
“Câu  nên để   mới đúng.”
Sở Tiểu Điềm ngơ ngác  .
Con ngươi sâu thẳm của  bao trọn lấy bóng dáng cô, dường như ngay cả linh hồn của cô cũng  gói bên trong.
“Anh hy vọng em cho phép  mãi mãi ở bên cạnh, bảo vệ em, yêu thương em cả đời .”
Hai     lâu, đôi mắt vốn ngẩn ngơ của Sở Tiểu Điềm cuối cùng  hiện lên nét  vui tươi.
Cô gật đầu, “ừ” một tiếng.
“Em đại diện cho chính  và cả Phạn Âm, cho phép .”
Đoàn Tiêu , hôn lên trán cô.
Anh  cô uống say ,   ngày mai cô sẽ  còn nhớ lời  lúc .
  ,  nhớ là .
...
Dù  Sở Tiểu Điềm cũng uống nhiều rượu , khi cô đánh răng súc miệng xong,  Đoàn Tiêu đỡ lên giường thì  bắt đầu mơ mơ hồ hồ.
“Tuyết Cầu và Karl ở chung với  ?”
“ .”
“Vậy  ở chung với em ?”
“Em  xem?”
“Chắc chắn là ở chung với em .” Sở Tiểu Điềm ôm lấy cánh tay : “Anh   , em ngủ  cũng  . Nếu ... Nếu  em sẽ  ngủ nữa.”