Sở Tiểu Điềm thở dài: “Điều  tớ cũng hiểu... À, Weibo của tớ thế nào? Bao nhiêu fan ?”
Lạc Bắc Sương : “Tạm thời  đừng nên xem vẫn hơn, xem xong  lẽ sẽ giật  đó.”
“Là giật  vì quá ít,  quá nhiều?”
“Cách  bạn là Boss ngôn tình  của   xa nữa,  tin ?”
“... Tớ  tin.”
“Mới một ngày  thể nhiều  , tớ chọc  đó, nhưng tốc độ tăng cũng đáng kể lắm. Sáng nay Weibo chính thức của công ty   chia sẻ bài đăng của  . Hiện giờ  nhiều blogger nổi tiếng, một  ngôi   danh tiếng cũng đăng bài lên Weibo  thích , cho nên fan Weibo của  tăng  nhanh.” Lạc Bắc Sương : “Tối qua  trả lời hai bình luận của  hâm mộ  ? Thỉnh thoảng tình huống đặc biệt  thể như , nhưng vẫn nên bớt trả lời thì hơn. Bởi vì  thế thì tất cả  hâm mộ đều   trả lời, mỗi ngày đều sẽ tag , chắc chắn   trả lời hết . Thi thoảng trả lời vài bình luận quan trọng là , phương diện   bạn Úy Lam  của  chắc  kinh nghiệm,  gì  hỏi   nhiều chút về cách quản lý Weibo như thế nào.”
Thực , từ  khi công khai giới tính của Phạn Âm,  hâm mộ của cô đều phát điên, bằng  cũng sẽ  lên hot search nhanh như thế.
“À,   cô tiểu thư nhà ông chủ tớ mà nhỉ.”
Sở Tiểu Điềm   ngoài: “Người  Đoàn Tiêu  vệ sĩ riêng?”
“Chính là cô . Tớ   , dạo  tớ mới  cô  cũng là  hâm mộ sách của Phạn Âm, mỗi   đều  dọa  nhẹ nhưng vẫn  thích . Bỗng nhiên hôm nay cô  đến công ty, vẻ mặt như mới   mới thế giới quan, tớ hỏi cô   , cô   hôm nay mới  tác giả thần tượng của cô  là con gái. Ảo tưởng tan thành mây khói !” Lạc Bắc Sương ôm bụng  ngặt nghẽo: “Mẹ ơi, đáng yêu c.h.ế.t tớ mất,   ? Cô  vẫn luôn ảo tưởng  là một   trai đó.”
Sở Tiểu Điềm: “...”
Cô bỗng cảm thấy đáng thương cho cô Châu ,  trúng “vệ sĩ” thực chất là ông chủ của Long Phong Đặc Vệ, căn bản  thể nào  vệ sĩ riêng của cô , tác giả  thích, vẫn luôn cho rằng  đó là nam, nhưng đột nhiên lộ  tin  đó là nữ...
“... Đột nhiên tớ cảm thấy chột  ghê.” Sở Tiểu Điềm : “Sẽ    nhiều bé đáng yêu cho rằng tớ là nam, yêu tớ đấy chứ?”
“Vậy thì  chắc.”
Lạc Bắc Sương nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Trong lòng  nhiều  hâm mộ sách, Phạn Âm chính là Boss thần bí và lạnh lùng, giống hệt như  đàn ông của .  ai  , thực  cô  là cô gái nhỏ như  chứ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lam-nung-la-uu-diem/chuong-180.html.]
“Bọn họ  cái  là gì nhỉ, tương phản?”
Mặc dù gương mặt của Sở Tiểu Điềm nhỏ nhắn, nhưng  chút mũm mĩm,  cô  nhéo thì miệng chu lên: “Tớ  hơn hai mươi tuổi ,   cô gái nhỏ nữa.
“Với khuôn mặt  của , cũng  hơn mười bảy tuổi. Tớ thấy kỳ lạ quá, lúc sinh nhật mười bảy, mười tám tuổi của ,     gặp thần tiên nào đó phong ấn tuổi tác của    . Suốt ngày thức thâu đêm nhưng đến cả quầng thâm mắt cũng  . Sau  ‘Hung đồ’  phim,   chừng sẽ   nhiều     ngôi   quảng cáo đó.”
...
Triệu Huy  dốc sức,     năm chuyến khiêng thùng lớn. Đến chuyến thứ sáu,     khỏi thang máy, đến gần bãi đậu xe, chuẩn  để đồ lên xe thì  thấy tiếng điện thoại. Anh  một tay cầm điện thoại,  cẩn thận  nghiêng thùng,  đồ bên trong rơi   ít.
Anh  vội vàng đặt thùng xuống, kết quả  cúi đầu thì va  đôi mắt của đầu lâu .
Trong hốc mắt đen thui của đôi mắt đầu lâu  tỏa  ánh sáng xanh u ám, trông tối tăm và hiểm ác.
Bãi đậu xe tối đen  một bóng .
Triệu Huy cứng ngắc  đầu lâu  một lúc,  rùng : “Sao chị dâu   món đồ dọa  đến , dọa c.h.ế.t  ,  kiếp.”
Anh  khom  nhặt lên , cũng may   hỏng. Anh  vội vàng bỏ đồ  trong thùng,  nhặt những món đồ khác lên.
“... Đây là gì?”
Sau khi đồ trong thùng rơi ,  một tài liệu   cũng rớt .
Bên   hợp đồng xuất bản “Cuốn sách kinh dị 2”.
Triệu Huy dụi mắt, ngỡ ngàng, lòng thầm nghĩ  ở đây   thứ ? Là ai  cẩn thận vứt  trong ?
Anh   xung quanh, ôm lấy lồ ng n.g.ự.c đập điên cuồng của ,   nuốt nước bọt, dè dặt mở ...