Bố  của    qua đời  lâu .
Sau khi tắt điện thoại, trong đầu Sở Tiểu Điềm vẫn còn vang vọng câu  .
Chẳng trách Đoàn Tiêu  từng nhắc đến  nhà của . Lúc ở nước K cũng  hề thấy  gọi điện báo bình an với  nhà.
Cô vẫn luôn cho rằng  thể nuôi dưỡng   đàn ông như Đoàn Tiêu thì bố   chắc chắn là một nhân vật  đơn giản,  thì   cô gặp họ nhất định  biểu hiện thật , cho nên vẫn luôn căng thẳng.
 hóa  cô mãi mãi   cơ hội đó nữa.
Để tránh suy nghĩ lung tung,  khi cô dọn dẹp phòng ngủ xong thì   máy tính tập trung tinh thần bắt đầu  việc, thỉnh thoảng cô sẽ dừng  xem Weibo, xem mãi xem mãi thì trở nên ngây ngẩn.
Đã mười rưỡi , Đoàn Tiêu   gần hai tiếng.
“Không ,   tập trung gõ chữ.” Sở Tiểu Điềm xoa tay, tập trung một lúc thì  kìm ,  xem Weibo.
Kết quả, lúc cô  thấy tin nhắn   tag , đột nhiên phát hiện   gửi cho cô một ảnh chụp màn hình.
@Phạn Âm, báo cáo Boss! Cô   thêm một  hâm mộ giàu  ! “Cuốn sách kinh dị”, “Hung đồ”, “Linh oán” và tất cả những mẩu truyện ngắn! Toàn bộ đều  donate lên top một bảng xếp hạng bá vương!
“Chúc mừng Boss   thêm một  hâm mộ giàu !”
“Ôi trời, lợi hại quá, lợi hại quá, nhà    mỏ quặng!”
“Một  donate nhiều tiền như thế,  yêu cô nhường nào đây, Boss Phạn Âm!”
Ngoại trừ chuyện  , vẫn còn những  khác tới  với cô về chuyện . “Người hâm mộ giàu ”  thực sự quá đáng sợ, chỉ trong vài phút ngắn ngủi  chiếm đóng bảng xếp hạng donate tất cả tiểu thuyết của cô, hơn nữa  chỉ  một trang mạng, mà một trang mạng khác cô đăng truyện cũng !
Sở Tiểu Điềm còn cho rằng thật sự  bá chủ giàu  mới, kết quả  thấy ảnh chụp màn hình.
Tên của   giàu  chỉ  một chữ cái – D.
Sở Tiểu Điềm: “...”
Cô lặng lẽ mở chuyên mục của     xem, phát hiện  chỉ  những tiểu thuyết  tên cô.
Mà  chỉ tiểu thuyết,  bảng xếp hạng donate trong chuyên mục tác giả của cô,  cũng là top một.
Cô  đồng hồ, thời gian  donate cũng chỉ  năm phút .
Bởi vì độ nổi tiếng của cô hiện giờ  cao, độ hot của mỗi cuốn sách đều cao chót vót. Hơn nữa, trong nhóm   cũng  thiếu   gia cảnh  hoặc bản    nhiều tiền, cho nên bảng xếp hạng donate mỗi cuốn tiểu thuyết của cô đều vô cùng cao,    thậm chí còn donate hơn mười nghìn tệ để bày tỏ sự tán thưởng và yêu thích của . Trước  Đoàn Tiêu  chiếm đóng bảng xếp hạng bá vương của một cuốn sách trong trang mạng của cô, vượt qua tất cả   giàu   bảng xếp hạng. Nếu thật sự tính thì  cũng donate  ít tiền . Mà  ,  ngờ   chiếm đóng tất cả bảng xếp hạng donate truyện ngắn truyện dài  hai trang mạng của cô. Rốt cuộc  dùng bao nhiêu chữ , cô  dám nghĩ tới.
Sở Tiểu Điềm lập tức gửi tin một đống dấu chấm than cho .
Đoàn Tiêu   đang  gì,  ngờ  trả lời trong tích tắc: Sao thế?
Sở Tiểu Điềm gửi ảnh chụp màn hình qua: Anh  gì thế hả?
Đoàn Tiêu: Anh  bọn họ   mắt, cho nên đẩy xuống.
Sở Tiểu Điềm: “...”
Sở Tiểu Điềm đang nghĩ nên bày tỏ tâm trạng của  như thế nào. Đoàn Tiêu gửi tin nhắn thoại tới, cô mở  , lập tức  thấy giọng  từ tính đặc trưng của  đàn ông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lam-nung-la-uu-diem/chuong-186.html.]
“Bây giờ  đang  đường, sẽ về nhanh thôi, ngoan ngoãn ở nhà chờ .”
Chỉ một câu , nhưng tâm trạng của Sở Tiểu Điềm bỗng chốc  định .
Cô : “Được, em chờ  ở nhà.”
Hai tiếng hơn lúc , cô vẫn luôn vùi đầu  công việc, cố gắng  để bản  nghĩ đến , nhưng    sắp về, Sở Tiểu Điềm  hiểu  bỗng trở nên kích động.
Cảm giác    giống lúc nhỏ Sở Hàn Giang  công tác một hai tháng, cô   ông sắp về thì cảm thấy  thấp thỏm  kích động  vui mừng.
  thực tế, cô và Đoàn Tiêu chỉ mới tách   tới ba tiếng mà thôi.
Cô cũng  gần xong , cho nên chạy  ban công,  về phía  sẽ  .
Khoảng mười mấy phút , cô  thấy xe của Đoàn Tiêu   bãi đậu xe.
Lại qua mười mấy phút, cô   cửa,  thấy tiếng bước chân của .
Vào lúc Đoàn Tiêu sắp nhấn chuông cửa, Sở Tiểu Điềm mở cửa .
Đoàn Tiêu sững sờ, hiển nhiên  ngờ cô sẽ  ở cửa.
Giây tiếp theo, Sở Tiểu Điềm lao  lòng, ôm lấy .
Cô  thấy Đoàn Tiêu  : “Nhớ   ?”
Sở Tiểu Điềm  định lên tiếng, bỗng nhiên phát hiện  đúng, cô ngẩng đầu lên: “Anh  thương ?”
Đoàn Tiêu bóp mũi cô: “Mũi em thính thật.”
Sở Tiểu Điềm  trái  , kéo cánh tay  lên ngửi tới ngửi lui: “Chắc chắn là   thương ,  mùi máu!”
“Là Nhiếp Phi Chiến  thương,    cả.”
“Anh   thương ? Đến bệnh viện ?”
“Không,   đang ở nhà .”
Sở Tiểu Điềm ngây : “Tại ?”
“Cậu   thích bệnh viện,    nhà để về. Anh chỉ đành nhặt   vứt  nhà .”
Không    ảo giác  ,  ngờ Sở Tiểu Điềm     sự bất lực trong giọng  của .
“Nhặt, nhặt về?’
“Suýt thì thành cái xác vô danh , coi như nhặt  một mạng.”
Sở Tiểu Điềm : “Vậy  cần mời bác sĩ đến khám cho   ? Lỡ như thật sự thành...”
Thật sự thành xác c.h.ế.t thì   ... Nói như    lắm, Sở Tiểu Điềm  vội vàng nuốt xuống: “Lỡ như nghiêm trọng thì   ?”