Chẳng hạn như   bọn họ  ăn lẩu, Thời Lam vẫn luôn  bên cạnh cô   ngừng nghỉ, từ lúc cô   bắt đầu  tiểu thuyết,  bí văn  nài nỉ  trai giúp  suy nghĩ cốt truyện như thế nào, hôm nào thực sự    nữa, thậm chí còn bảo    giùm. Kết quả, Thời Thần thật sự    cô  hơn phân nửa cốt truyện.
“Cuốn nào thế?”
Thời Lam  tên sách, Sở Tiểu Điềm ngạc nhiên : “Chẳng trách  đến phía  cảm giác phong cách  khác biệt.”
 điểm   hề mất  sự hài hòa, hơn nữa đa    cảm thấy cuốn  là tiểu thuyết ngôn tình  chất lượng cao nhất của Úy Lam.
“Cốt truyện là   nghĩ , nhưng vẫn là tớ . Giọng văn của   và tớ khác . Nếu như để    là hai  em bọn tớ  thành chắc sẽ  hứng thú với  tớ hơn.”
Thời Thần   gì, luôn nấu lẩu cho hai , đến cuối cùng Sở Tiểu Điềm phát hiện   ăn  ít.
“Có     thích ăn lẩu ?”
“Anh   kén ăn, nhưng mà...” Thời Lam yếu ớt : “Chắc tâm sự quá nhiều, ăn đồ cũng  nổi nữa chăng.”
Lúc Thời Lam và Thời Thần chuẩn  rời , Sở Tiểu Điềm mới nhớ đến quà vẫn còn ở  xe, nhưng cô  đưa chìa khóa xe cho Đoàn Tiêu .
Cô  định gọi điện cho Đoàn Tiêu thì    ở bên ngoài .
“Đồ  xe là em tặng cho bạn ?”
“ ,  đợi chút.”
Sở Tiểu Điềm tìm thấy xe , lấy quà tặng cho Thời Lam.
Thời Lam cảm động ôm cô một lúc: “Lần  ít thời gian quá. Chờ    đến chỗ tớ, tớ dẫn   chơi cho  luôn.”
“Được.”
Sau khi chào tạm biệt bọn họ, Sở Tiểu Điềm lên xe của Đoàn Tiêu. Cô    chỗ, còn  thắt dây an ,   cánh tay của  đàn ông kéo qua.
Đoàn Tiêu hôn lên khóe môi cô: “Ăn no ?”
Sở Tiểu Điềm gật đầu, xoa bụng: “Ăn no luôn . Thời Thần vẫn luôn gắp thức ăn cho hai bọn em, em ăn nhiều thịt lắm đó.”
Đoàn Tiêu nheo mắt: “Thời Thần?”
“Chính là  của Úy Lam. Vừa     còn  chuyện với   ?”
“Anh    tên gì.” Đoàn Tiêu xoa mặt cô và : “Anh chỉ   em gọi tên  đàn ông khác khi đang  trong lòng  mà thôi.”
Sở Tiểu Điềm ngây , mở to mắt: “Anh...”
Đoàn Tiêu xoay  khởi động xe: “Anh   với em từ lâu . Anh và những  đàn ông hở tí là ghen tuông   khác biệt gì cả.”
Sở Tiểu Điềm  , nhưng  thấy dáng vẻ nghiêm túc của , cô   dám bật  thành tiếng: “Được ,   em sẽ chú ý.”
Cô mở Weibo  , phát hiện   hâm mộ của   tăng lên gần ba trăm nghìn .
Từ lúc cô tạo tài khoản Weibo đến nay cũng chỉ mới  nửa tháng mà thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lam-nung-la-uu-diem/chuong-206.html.]
Cô lướt Weibo,  xem thử   đang suy đoán gì về kết cục của truyện.
Ngày mai chính là chương cuối của “Cuốn sách kinh dị 2”, mặc dù cô vẫn  đăng Weibo, nhưng  hâm mộ bình luận bên  bài đăng  , gửi tin nhắn riêng cho cô, tag cô  nhiều.
Cô lướt mãi lướt mãi, bỗng nhiên phát hiện  một  hâm mộ tag cô,  ngờ là Weibo chính thức của Long Phong Đặc Vệ!
Sở Tiểu Điềm ngạc nhiên : “Công ty các   Weibo chính thức  ?”
“Ừ.” Đoàn Tiêu : “Trước    .”
Sở Tiểu Điềm bất ngờ: “Weibo chính thức của Long Phong Đặc Vệ đăng một tấm ảnh, bên  là sách  chữ ký của em nè! Hơn nữa, còn tag em.”
“Vậy ?” Đoàn Tiêu hững hờ : “Vậy dạo gần đây em đến công ty  cẩn thận chút. Chắc sẽ   nghĩ đủ  cách để xin chữ ký của em đấy.”
“... Triệu Huy ?”
Nếu cô đoán  nhầm, tuy rằng trong Long Phong Đặc Vệ   nhiều  hâm mộ sách của Phạn Âm, nhưng Triệu Huy là  khoa trương nhất.
Người trong công ty  cô là Phạn Âm  nhiều, cũng chỉ  mấy  ăn cơm chung hôm đó, vả  bọn họ tuyệt đối  tiết lộ  ngoài, cho dù là những  khác trong công ty cũng thế. Vậy nên,  tìm cô xin chữ ký cũng chỉ  Triệu Huy mà thôi.
“Dạo  Triệu Huy dường như  quan hệ  tồi với bạn  của em.”
“Bắc Sương?” Sở Tiểu Điềm ngạc nhiên: “Ý của  là hai  họ... dính lấy  ?”
Đây là câu    buột miệng thốt  vì ngạc nhiên của cô, đến khi cô phản ứng  thì tự đỏ mặt .
Hai  độc   quan hệ thì thôi,   thể  là “dính lấy” chứ...
Cô lặng lẽ che mặt: “Em xin , em dùng sai từ.”
Bắc Sương, tớ xin  !
 suy nghĩ kỹ , tuy rằng Triệu Huy trông tùy tiện thoải mái,  ồn ào một chút, nhưng thực  cũng là một  đàn ông  kỹ tính. Từ ngày   đấu võ mồm với Lạc Bắc Sương  bàn ăn  thể   , thật    là một  đàn ông ấm áp.
Mà Lạc Bắc Sương độc   nhiều năm, dù là một   lạnh lùng và lý tính thì bên cạnh cũng nên  một  đàn ông  chăm sóc cho cô .
“Ngày mai là kết thúc ?”
“ , ngày mai kết thúc, em hồi hộp quá .”
Phía  là đèn đỏ, Đoàn Tiêu dừng xe , xoa đầu cô: “Hồi hộp cái gì, chẳng    xong  ?”
“Chỉ là  kìm  sự hồi hộp mà thôi.” Sở Tiểu Điềm cầm lấy hai ngón tay trắng trẻo,  : “Còn cả một chút hưng phấn.”
Đoàn Tiêu  : “Sau khi  xong, em    chơi?”
“Về nhà  em một chuyến . Sau đó còn  đến nước J thăm bố em.”
“Chỗ bố em  thể  cần , chắc chẳng bao lâu  ông  sẽ về .”
Sở Tiểu Điềm ngẩn : “Thật ? Ông    với em.”