Cô vẫn giữ tiền đó, một phần là vì dùng đến, một phần dùng để dòng tiền khi cần thiết. Cô nghĩ rằng, lỡ như ngày nào đó bố , cần đến tiền, cô sẽ trả cho ông.
Cô quen với việc từ lâu, thỉnh thoảng ông cũng gọi điện cho cô, nhưng vẫn điện thoại cố định, đa là gửi email, bên trong thường ảnh ông ở nơi nào đó, hai cách xa nhưng luôn quan tâm đến . Sở Tiểu Điềm sớm muộn gì ông cũng sẽ và cô cũng luôn mong ngóng ngày đó tới.
Hôm nay, cô nhận tin nhắn chuyển khoản của ngân hàng gửi đến như thường lệ, nhưng khác với là con quá mức kinh khủng.
Tuy rằng mấy năm nay bố chuyển cho cô cũng nhiều tiền lắm, nhưng ít nhiều gì cũng tăng dần lên, đột nhiên tăng lên gấp mấy chục , vẫn khiến cô giật . Nhân viên ngân hàng chỉ cô tài khoản gì bất thường, cộng thêm tiền là bố cô chuyển cho, cho nên vẫn liên lạc với bố cô .
Cô về đến nhà thì tìm điện thoại mà bố từng dùng để gọi cho cô, tổng cộng ba , cô gọi cho từng , tồn tại thì chính là ngoài vùng phủ sóng. Cô gửi email, đợi đến tối vẫn nhận tin nhắn trả lời nào.
Cô cũng tâm trạng gõ chữ nữa, buổi tối khi đăng bản thảo sẵn từ , liền lên giường.
cô ngủ .
Cảm giác hoảng sợ khác với những thứ cô sợ hãi .
Cô và những cô gái trưởng thành sự che chở của bố khác . Bố cô rời khỏi cô từ lâu, nhưng cô ông vẫn yêu cô như lúc nhỏ. Cô , dù cho ông trải qua khó khăn, cũng sẽ một ngày ông dậy.
Ông mạnh mẽ, kiên cường, dịu dàng và hiền từ, giống với bố trong mắt phần lớn đứa trẻ thế giới .
Cho dù ông lâu như , ông vẫn là mang cảm giác an cho cô nhất đời.
hiện giờ, bỗng nhiên cô cảm thấy hình tượng bố trong trí nhớ bắt đầu trở nên mơ hồ, giống như sẽ biến mất bất cứ lúc nào.
Tối hôm đó Sở Tiểu Điềm ngủ , nhưng cô ngủ ngon giấc, sáng hôm cô gọi điện cho .
Mấy năm cô tái hôn với chồng hiện tại, mặc dù ở chung một tỉnh, nhưng cách xa, Sở Tiểu Điềm hiếm khi về đó.
“Tiểu Điềm , giờ gọi cho thế? Không hả?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lam-nung-la-uu-diem/chuong-61.html.]
“Mẹ, con từ chức .”
“Từ chức ?’ Lương Ngọc ngạc nhiên: “Làm vui ? Hay xảy chuyện gì ?”
“Mệt quá ạ.” Sở Tiểu Điềm do dự một lúc, : “Mẹ, con về nhà một chuyến… Tiện ạ?”
“Con bé , gì mà tiện chứ? Cuối tuần nào cũng con qua đây, nhưng con đến. Thế , con thu dọn đồ đạc một chút, bảo tài xế trong nhà qua đón con. Nếu con từ chức thì về nhà , tìm công việc ở bên , tiện thể tìm thêm bạn trai nữa…”
Sở Tiểu Điềm bất lực : “Con ở bên ạ, hơn nữa con cũng mua nhà ở đây .”
“Con định tự dọn qua đó ở ?”
“Không ạ, hai tháng con mới đóng nửa năm tiền thuê, ở đây cũng . Hơn nữa bên con còn tìm sửa chữa trang trí .”
“Được thôi, chuyện để tính . Con thu dọn đồ đạc , tài xế lái xe qua đó cũng hai tiếng đồng hồ lận.”
“Không cần phiền phức ạ, con tự về .”
Lần cô về định ở lâu dài.
Sau khi tắt điện thoại, cô gửi tin nhắn cho Lạc Bắc Sương về nhà một chuyến.
Vốn dĩ cô còn định một tiếng với Đoàn Tiêu, nhưng cô do dự giây lát, bỏ điện thoại xuống.
Chuyện nhỏ nhặt chắc cần nhỉ? Biết ngày mai cô về .
Đoạn đường hai tiếng đồng hồ hề lâu, suốt đường Sở Tiểu Điềm đều ngẩn ngơ, đợi khi xuống xe khách, cô leo lên một chiếc xe taxi.