“Cô cảm thấy   mắc?”
Sở Tiểu Điềm gật đầu như gà mổ thóc: “Rất mắc,  mắc, bán   cũng  thuê nổi.”
Anh  cao, mà Sở Tiểu Điềm  mang giày đế bằng, vì  khi   đầu  cô,   cụp mắt xuống, đáy mắt dường như còn hiện nên nét  nhàn nhạt.
“Cô nghĩ nhiều ,   mắc như .” Anh khẽ : “  ở đây chứng tỏ cô thuê nổi.”
Sở Tiểu Điềm cảm thấy trái tim   đập mạnh một cái.
Lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy sách    lượng tiêu thụ cao hơn nữa,  lượng  hâm mộ tăng thêm nhiều hơn cũng  lợi hại bằng một chuyện - Chính là cô  thể thuê  Đoàn Tiêu!
Bỗng nhiên  cảm giác  thật lợi hại.
Đoàn Tiêu  đồng hồ và : “Hai phút hết , cô  còn cơ hội đổi  nữa.”
Sở Tiểu Điềm  nhỏ: “ cũng   đổi chút nào.”
Câu  là cô tự  cho  , nhưng cô  xong thì để ý thấy Đoàn Tiêu   một cái, cô vội vàng giả vờ như    gì cả.
Hai   chung với ,   rằng  thu hút ánh mắt của  khác. Đương nhiên,  cần   đến Đoàn Tiêu. Cô cao một mét sáu ba,  phía   hệt như cái đuôi nhỏ, lúc  chuyện đều  ngửa cổ.
Sở Tiểu Điềm cảm thấy, Đoàn Tiêu nào giống vệ sĩ của cô chứ,  thể trong mắt  khác, cô mới giống  hầu của  chăng?
“Chắc chắn là bạn gái.” Mấy cô gái cách đó  xa thì thầm to nhỏ: “Cậu   thấy , lúc    đầu  cô , ánh mắt  chiều chuộng  dung túng.”
“Tớ nghĩ là em gái,  đàn ông  ngầu   trai,   hương vị đàn ông như ,   thể  bạn gái !”
“Là minh tinh  ? Nói  chừng là minh tinh thì ?”
“Tớ thấy giống quân nhân, hơn nữa còn là lính đặc chủng cực kỳ lợi hại.”
“ đúng,  mẫu cũng   khí chất như   ha? Vừa    là một nhân vật  lợi hại. Cậu  góc mặt nghiêng của   , ôi trời, cả đời  tớ  từng thấy  đàn ông nào menly như  hết á!!”
Sở Tiểu Điềm chỉ cảm thấy   vẫn luôn  chằm chằm về bên , nhưng cũng  cảm nhận  sự ghen tị đố kỵ , bởi vì cô bắt đầu hồi hộp .
Cách thời gian lên máy bay còn hơn mười phút nữa.
Hiển nhiên Đoàn Tiêu cũng nhận  cô đang căng thẳng,  hỏi cô: “Căng thẳng cái gì?”
“Lúc   nước ngoài vẫn còn  nhỏ,  cùng với phụ .” Sở Tiểu Điềm cảm thấy  ngột ngạt, cô bỏ khăn quàng cổ , lấy tay  quạt, quạt  mặt : “ cứ  xa nhà là căng thẳng.”
Thực ,  chung với , cô cũng căng thẳng.
Ánh mắt đều là lơ đãng,  dám   mặt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lam-nung-la-uu-diem/chuong-74.html.]
Bởi vì  quá ,   sẽ  thể rời tầm mắt  .
Vừa  thấy thông báo, Sở Tiểu Điềm  bật dậy.
Đoàn Tiêu ung dung cầm túi xách của cô lên: “Đi thôi.”
Vé máy bay là Đoàn Tiêu mua, chỗ  của hai  gần kề.
Sở Tiểu Điềm  sát cửa sổ, Đoàn Tiêu bỏ túi xuống, cúi đầu hỏi cô: “Cô mang theo sách?”
“ , mang theo hai cuốn…”
Cô cũng   tại , lúc  thì não  vấn đề,  mang theo hai cuốn sách của .
Có điều, cô nghĩ rằng mang qua đó cho bố  cũng , bố cô còn   sách của cô bao giờ đó.
“Sách gì ?”
“Một cuốn ‘Hung đồ’, một cuốn ‘Linh oán’, đều là tiểu thuyết kinh dị.”
Thực , Đoàn Tiêu   hai cuốn sách  là cô , nhưng lúc  , cô vẫn thấy  ngượng ngùng: “ nghĩ  thể  để g.i.ế.c thời gian  đường.”
Đoàn Tiêu mở khóa kéo, đưa sách cho cô.
Sở Tiểu Điềm cầm lấy cuốn sách  hai trang,  đóng .
“Không   ?”
“Không  nổi.” Sở Tiểu Điềm căng thẳng : “… Hình như mắc chứng sợ độ cao nhẹ.”
Chứng sợ độ cao của cô  nghiêm trọng lắm, tòa nhà  cao hoặc cỡ vòng đu  mới  cô cảm thấy chóng mặt buồn nôn, nhưng bởi vì  nhiều năm   máy bay , cứ nghĩ đến  sắp bay lên thì da đầu cô tê dại.
“Muốn đổi chỗ ?”
Sở Tiểu Điềm lắc đầu: “   cử động.”
Cô  ở đó,   bên cạnh chỉ  Đoàn Tiêu,   thở của  bao lấy khiến cô  thể cảm thấy yên tâm một chút.
Bỗng nhiên Đoàn Tiêu  gần về phía cô, cơ thể Sở Tiểu Điềm căng cứng.
Anh đang thắt dây an  giúp cô.
Hai  cách  quá gần, giống như  nhốt cô  trong một  gian  nhỏ, cô gần như  thể  thấy tiếng tim  bỗng đập nhanh lên.