Cô cho rằng hai tới nước K, kết quả lúc xuống máy bay thì thấy tiếng loa phát thanh, Sở Tiểu Điềm mới .
“Chúng … Không đến nước K ?”
Đoàn Tiêu bình tĩnh : “Cô cho rằng nước K dễ như thế ?”
Sở Tiểu Điềm nghẹn lời: “Vậy chúng kiểu gì?”
“Đi theo , dẫn cô .”
Vừa rời khỏi đất nước của , Sở Tiểu Điềm gần như gì cả, Đoàn Tiêu bảo cô gì cô đó, cô sẽ theo sát phía .
“Đói ?”
Sở Tiểu Điềm chần chừ một lúc, lắc đầu.
“Cố gắng thêm chút nữa.” Đoàn Tiêu kéo hai vali phía , sải bước lớn, nhưng kỳ lạ là cô thể theo kịp tốc độ . Sở Tiểu Điềm bước chậm thì cũng sẽ dừng chờ cô đuổi theo.
Cho đến khi tới phía một chiếc xe, tài xế xuống mở cửa cho hai .
Suốt đường hai đều im lặng, xe chạy bao lâu thì tài xế dừng .
Vừa bước xuống xe, Sở Tiểu Điềm thấy một chiếc máy bay cỡ nhỏ xuất hiện mắt: “Đây là…”
“Chiếc máy bay mới thật sự là bay đến nước K.”
Đoàn Tiêu thấy cô ngây ở đó, đầu , dở dở : “Sao thế, sợ bán cô ?”
Sở Tiểu Điềm lắc đầu: “ đáng tiền.”
Nói xong, cô ý thức gì đó, bèn cau mày : “Không đúng, hiện giờ chắc đáng giá, dù ngay cả mà cũng thuê nổi mà.”
Đoàn Tiêu lên tiếng, nhưng bước chân lên bậc thang khựng rõ ràng.
Máy bay nhỏ, nhưng bên trong lộng lẫy. Sở Tiểu Điềm sắp xếp ghế, đó còn bưng nước trái cây cho cô: “Xin chờ một chút, bữa tối sẽ đến ngay.”
Có lẽ Đoàn Tiêu gặp mặt phi công, lúc thì thấy Sở Tiểu Điềm ngoan ngoãn ghế, vẻ mặt rối rắm thức ăn mặt.
“Không hợp khẩu vị ?”
Cô lắc đầu: “Đợi ăn chung.”
“Ăn .”
Đây là bữa tối đàng hoàng đầu tiên từ lúc hai nước ngoài đến giờ, khi ăn xong, Sở Tiểu Điềm còn nhận bánh ngọt tráng miệng.
“Phải bay bao lâu mới đến ?”
“Chưa tới hai tiếng, nhanh.”
Cô khẽ chạm nhẹ cánh tay của Đoàn Tiêu.
Đoàn Tiêu thấy biểu cảm thôi của cô: “Sao ?”
“... Chiếc máy bay đắt ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lam-nung-la-uu-diem/chuong-78.html.]
“Yên tâm .” Đoàn Tiêu tùy ý đồng hồ và : “Còn đắt đến mức bán cô .”
Sở Tiểu Điềm: “...” Cô thật sự lo lắng chuyện !
Bay tới hai tiếng hạ cánh, nhưng tiếp đó, Sở Tiểu Điềm bọn họ còn tàu.
Quả nhiên nước K một đất nước thể đến một cách dễ dàng, dựa tình hình bên đó, về cơ bản sẽ ai ngốc đến mức du lịch, cho dù giá tiền rẻ bèo.
Càng đến gần thành phố mà Sở Hàn Giang ở, Sở Tiểu Điềm càng căng thẳng, điều thể rõ thông qua sắc mặt của cô. Cô hồi hộp đến mức thể ăn nổi cơm.
Đặc biệt là khi cô phát hiện gương mặt của Đoàn Tiêu cũng ngày càng nghiêm túc.
Sở Tiểu Điềm tàu, cúi đầu mặt biển, bỗng nhiên cô cảm thấy chóng mặt, khi cơ thể kìm mà ngả về thì một cánh tay kéo .
“Á…”
Sở Tiểu Điềm bất ngờ kéo lòng đàn ông, cô giật nảy .
Sắc mặt của Đoàn Tiêu lắm: “Cô nhảy xuống ?”
“Không ! chỉ chóng mặt.”
Đoàn Tiêu câu nào, nắm tay dắt cô trong, nhấn cô lên giường: “Nằm nghỉ ngơi .”
Tàu cũng bao lâu, cuối cùng tấp bờ.
Tuy rằng Sở Tiểu Điềm say sóng, nhưng là đầu tiên cô tàu lâu như nên sắc mặt còn khó coi hơn cả lúc máy bay cất cánh.
Lúc bước xuống tàu, cô hiện giờ bọn họ thực sự ở lãnh thổ của nước K .
Quốc gia nội chiến, ngay cả khí cũng khiến cảm thấy mùi thuốc s.ú.n.g nồng nặc, căng thẳng.
Hiển nhiên Đoàn Tiêu sắp xếp xong xuôi thứ, xuống tàu một lúc đưa cho một chiếc xe.
“Lên xe .” Anh : “Tìm nơi nghỉ ngơi tính.”
Sở Tiểu Điềm ghế lái phụ, nghiêng đầu Đoàn Tiêu một cái.
Lúc tàu đổi bộ vest thành đồ thoải mái đơn giản.
Sở Tiểu Điềm nhớ hai hôm nay nghỉ ngơi ít, cô gần như thấy ngủ quá một tiếng đồng hồ, phần lớn thời gian chỉ nhắm mắt, im lặng nghỉ ngơi.
Sắc mặt của còn ung dung như lúc mới lên máy bay, Sở Tiểu Điềm để ý thấy cằm lúng phúng râu, khiến ngũ quan vốn sắc nét của càng thêm menly rắn rỏi.
Anh vẫn trẻ, nhưng quanh toát cảm giác áp bức mờ mờ.
Cảm giác chút giống với đầu tiên cô gặp .
Cô gần như cảm giác thể nào mắt chạm mắt với .
“Không cần căng thẳng.” Đoàn Tiêu đang lái xe bỗng nhiên lên tiếng: “Kỷ lục dài nhất của là gần một tháng ngủ.”
Sở Tiểu Điềm ngẩn .