“Vậy thì nhất dạo gần đây cô đừng ngoài, quanh đây nguy hiểm, đặc biệt là cô gái yếu đuối gì như cô.”
Liya rời , bỗng nhiên Sở Tiểu Điềm nhớ gì đó, cô hỏi cô : “Liya, thành phố mấy bệnh viện thế?”
“Bệnh viện?” Liya dừng bước, về phía cô: “Bệnh viện … Cô dạo nơi phần tử kh*ng b* thích nổ b.o.m nhất là trường học, bệnh viện gì đó ? Cho dù cô thăm bệnh đến khám bệnh thì cũng khó như ý , bởi vì nổ tung hết từ lâu .”
Sắc mặt Sở Tiểu Điềm bỗng trắng bệch.
Cô đóng cửa , chặn tiếng bước chân của Liya ở bên ngoài.
Thực , cô câu trả lời của Liya khả năng là lời dối lớn.
Người phụ nữ kính trọng và sợ Đoàn Tiêu, nhưng ngưỡng mộ , điều e rằng nhiều cô gái từng tiếp xúc với Đoàn Tiêu đều sẽ như .
Cô hề sợ Đoàn Tiêu, chỉ là đôi khi thấy căng thẳng.
Liya chắc chắn thái độ thù địch với cô.
cô rõ lời Liya cũng hẳn là đúng, bởi vì cảnh cô thấy trong tin tức hình như là gần một bệnh viện.
Chưa bao lâu, gõ cửa.
Sở Tiểu Điềm giật : “Ai đó?”
“Là .” Thực Đoàn Tiêu thể mở cửa, nhưng sợ cô giật nên mới gõ cửa. Có điều, ngờ cửa thì phát hiện cô vẫn hoảng sợ, sắc mặt khó coi.
“Cô thế?”
“…”
Đoàn Tiêu mắt cô: “Đừng nôn nóng, từ từ .”
Sở Tiểu Điềm hít một , cố gắng để bản bình tĩnh , nhưng giọng điệu vẫn lộ nỗi hoảng sợ: “Vừa Liya với … Cô …”
Đoàn Tiêu cau mày, đợi cô xong, bỏ đồ trong tay xuống, kéo tay cô ngoài.
Sở Tiểu Điềm ngạc nhiên theo : “Đi ?”
Đoàn Tiêu lời nào, mở cửa kéo cô tới tầng một.
Liya đang chuyện với ông chủ, thấy bọn họ tới mới ngạc nhiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lam-nung-la-uu-diem/chuong-81.html.]
“Liya.” Đoàn Tiêu lạnh lùng cô , từng câu từng chữ: “Vừa cô gì với cô Sở, lặp nữa.”
Sắc mặt Liya đổi, tức giận Sở Tiểu Điềm: “Không ngờ cô mách lẻo với Đoàn!”
Sở Tiểu Điềm bình tĩnh , cảm thấy hình như hiểu sai gì đó về từ mách lẻo thì .
“ mách lẻo đấy.” Cô Liya, bình tĩnh hỏi ngược : “Sao nào, ?”
“Liya.”
Gương mặt Đoàn Tiêu biểu cảm gì, nhưng lúc gọi tên cô thì giọng điệu khiến rét run.
Mắt Liya đỏ bừng lên: “ cô nhát gan như , chỉ bệnh viện gì đó đều nổ b.o.m mà thôi…”
Ông chủ nhà nghỉ sững sờ, bỗng chốc nổi giận: “Liya, cô thể như , bên trong đó đều là đồng bào của chúng đấy!”
Liya ấm ức : “ chỉ đùa thôi.”
“Câu đùa thể tùy tiện ?” Sở Tiểu Điềm thể hiểu nổi suy nghĩ của : “Bên trong những bệnh viện thể nhà, bạn bè, đồng bào của cô và cả những vô tội nữa, cô thế chính là lấy tính mạng của bọn họ đùa giỡn đó.”
Liya : “Anh Đoàn, xin , thật sự cố ý.”
Liya và ông chủ liên tục xin , nhưng từ đầu đến cuối sắc mặt của Đoàn Tiêu hề đổi, chỉ với ông chủ một câu: “Quản lý nhân viên của , đừng để .”
Tuy lời uy h**p, nhưng Sở Tiểu Điềm Liya nhất định sẽ dám lung tung mặt cô nữa.
Về đến phòng, Đoàn Tiêu chỉ đống đồ bỏ xuống và : “Cần gì thì với , đừng tự mua.”
Sở Tiểu Điềm gật đầu, do dự : “Thực , hề tin lời nãy Liya , nhưng thấy tin tức bệnh viện xảy chuyện trong TV…”
Đoàn Tiêu TV vẫn đang mở, chau mày.
“Nghe đây.” Anh bình tĩnh : “Tin tức nhận là bố cô vẫn bình an nghỉ ngơi trong phòng bệnh, tin tức sẽ sai . Hay cô cảm thấy nội dung phát trong thời sự đáng tin hơn lời của ?”
Nếu như khác thấy lời thì chắc chắn sẽ do dự.
Đầu tiên, nội dung phát trong thời sự chân thực hơn mà Đoàn Tiêu chỉ ngoài miệng, con tin những gì thấy hơn.
Sở Tiểu Điềm chút do dự lựa chọn tin .