Buổi tối  là buổi tối duy nhất trong suốt mấy ngày mà cô  thể ngủ say  khi  nhắm mắt  hai tiếng đồng hồ, nhưng đến nửa đêm cô vẫn tỉnh dậy một . Cô bước xuống giường, bỗng nhiên  tò mò Đoàn Tiêu  ngủ  , cô mở cửa hé , âm thầm   bên ngoài.
Quả nhiên Đoàn Tiêu  ngủ.
Anh mở đèn  tối, đang  mấy tờ tài liệu   là gì  ánh đèn.
Dưới ánh đèn u ám, góc nghiêng  tuấn của  ẩn  trong bóng đêm, mắt cụp xuống   cảm xúc nào, trông lạnh lùng như một bức tượng điêu khắc.
Cô  dám  phiền , nhưng khoảnh khắc Sở Tiểu Điềm  đóng cửa, bỗng nhiên Đoàn Tiêu ngẩng đầu lên.
Sở Tiểu Điềm đóng mạnh cửa theo bản năng.
Một lúc , giọng  của Đoàn Tiêu vang lên bên ngoài: “Ngủ   ?”
“Không …  chỉ đột nhiên tỉnh giấc thôi.”
Đoàn Tiêu khựng : “Không cần sợ,  ở bên ngoài,    cả.”
Sở Tiểu Điềm ngớ .
Anh cho rằng cô sợ hãi nên ngủ   ?
Cô ừ một tiếng, kéo chăn lên tới  cằm, nhắm mắt .
Lần  nhất định sẽ ngủ ngon hơn.
Ngày hôm , Sở Tiểu Diềm thức dậy mặc quần áo  mở cửa  , cô  xem thử Đoàn Tiêu  tỉnh  ,  ngờ  mới mở cửa  thấy    cửa sổ,  đang cởi áo.
Anh cởi một chiếc áo thun màu trắng,  đúng lúc cởi  một nửa, để lộ  nửa tấm lưng trần,  cơ bắp rắn chắc  thể  thấy một  vết sẹo rõ ràng.
Những cơ bắp mạnh mẽ    luyện tập trong phòng gym  thể luyện  .
Sở Tiểu Điềm ngây , chờ Đoàn Tiêu cởi áo xong,  sang  cô, vài giây  Sở Tiểu Điềm mới nhận  bản  đang  gì, cô vội vàng che mắt,   : “Xin !”
Sau đó, cô chạy về phòng.
Đoàn Tiêu gõ cửa ở bên ngoài: “Thu dọn xong  thì xuống lầu ăn cơm, lát nữa  xuống.”
Sở Tiểu Điềm vỗ ngực, cố gắng để giọng  của   bình thường: “Được.”
Cô   quên mất   hỏi gì, khi   ngoài  nữa thì cúi đầu, ngay cả mắt cũng  dám  lung tung.  Đoàn Tiêu  hề ở bên ngoài, mà ở trong nhà vệ sinh.
“Vậy  xuống  đây.”
Cô  mở cửa thì chạy nhanh  ngoài.
Dưới lầu chỉ  vài  ăn cơm, cho dù là một bữa sáng thoải mái thì trong  khí vẫn tràn đầy mùi vị bất , tất cả   đều vội vội vàng vàng.
Có lẽ là vì   khi nào, trong một góc nào đó của đất nước  sẽ xuất hiện chuyện đáng sợ khiến   khó lòng dự đoán .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lam-nung-la-uu-diem/chuong-83.html.]
Đất nước    thể mang đến cảm giác an  cho  dân của nó nữa.
Sở Tiểu Điềm   chỗ, ông chủ nhà nghỉ đích  bưng đồ ăn sáng cho cô, dùng thứ tiếng Anh  quá lưu loát hỏi cô: “Cô Sở, tối qua ngủ ngon ?”
“Rất ngon, cảm ơn.”
Ông chủ  : “Bữa sáng cô ăn tạm chút nhé,  giờ đầu bếp nấu món Trung   lắm. Tối qua  Đoàn đích   tay   nghi ngờ con mắt của . Cô Sở, cô thật  phúc.”
Sở Tiểu Điềm trợn mắt khó tin.
Hóa  thật sự là  .
Sở Tiểu Điềm   tâm trạng ăn nữa, chỉ  chằm chằm cầu thang. Một lúc , cô  thấy Đoàn Tiêu  xuống.
Cô  dậy   về chỗ , nhưng bước chân  dừng  ở đó.
Đoàn Tiểu  đồ .
Anh mặc áo khoác gió màu đen, bộ râu vốn  mọc  một ít, hiện giờ rõ ràng  nhiều hơn, lông mày  đen thui, con ngươi sắc lạnh, mái tóc đen cứng   rối, cả  trông chững chạc hơn bình thường mấy tuổi, nhiều thêm vài phần lạnh lùng và mạnh mẽ.
Anh giống như một  lính  xuất ngũ  thể rút s.ú.n.g bất cứ lúc nào, tràn đầy khí thế khiến   sợ hãi. Cho dù chỉ là   ngang qua , e rằng cũng  cách xa theo bản năng, sợ sẽ chọc đến .
Sở Tiểu Điềm   còn một tuổi nữa là tròn ba mươi tuổi, nhưng dáng vẻ hiện giờ hệt như  ngoài ba mươi. Cô là  quen  , cho nên lập tức nhận  ngay    để ngụy trang.
Anh chỉ cần kìm hãm khí thế của ,  thì trông sẽ như một  bình thường ẩn   đám đông.
Mà  vẫn  tuấn tú, cho dù gương mặt    thêm  nhiều râu, mấy ngày  cạo, trông    mệt mỏi và u ám, cũng là một vẻ  độc đáo hơn.
Vốn dĩ Liya đang dọn dẹp mâm thức ăn của khách hàng khác, xoay   thấy Đoàn Tiêu thì mâm trong tay rớt xuống đất.
Cô  cũng  lập tức khom lưng thu dọn nó, mà ngẩn   Đoàn Tiêu.
Đoàn Tiêu  về phía Sở Tiểu Điềm, im lặng  xuống, dùng tốc độ cực nhanh giải quyết một chiếc bánh sandwich và một ly cà phê đen.
“Cô ăn xong ?” Anh hỏi Sở Tiểu Điềm.
Sở Tiểu Điềm gật đầu.
Bỗng nhiên cô xuất hiện ảo giác, cảm thấy Đoàn Tiêu  lạ lẫm.
 giây tiếp theo, cô chắc chắn đó là ảo giác.
Bởi vì Đoàn Tiêu  ngụy trang như thế nào, trông  khó trêu chọc   nhưng ánh mắt   cô vẫn giống như ngày thường.
“Đi thôi.” Anh  dậy, tiện tay xách theo túi của cô.
“Đi ?” Sở Tiểu Điềm vội vàng  theo.
“Dẫn cô  tìm bố.”