Sở Tiểu Điềm thấy thì kích động hồi hộp.
Cô và Sở Hàn Giang tám năm gặp mặt .
Cô hiện giờ Sở Hàn Giang trông như thế nào, tám năm nay bọn họ ít khi video call với , phần lớn đều chỉ gọi điện, ông cũng hiếm khi đến chuyện của , thỉnh thoảng ông sẽ báo tin vui, xong một mối ăn lớn, nên tăng gấp đôi tiền tiêu vặt tháng đó cho cô.
Tiền trong thẻ ngân hàng của cô cũng càng ngày càng nhiều, cho đến cuối tháng mấy triệu tệ chuyển .
Có lẽ Sở Hàn Giang giống như những bố giỏi thể hiện bằng lời , thể ở bên cạnh cô nên ông chỉ thể hết khả năng của , bù đắp cho cô về mặt vật chất.
ai Sở Tiểu Điềm gặp ông một như thế nào, xem thử ông sống , vì mệt mỏi lâu ngày mà mái tóc điểm thêm nhiều tóc trắng , mỗi ngày ông ăn cơm đúng giờ, bệnh, gặp phụ nữ thích .
Còn cả, ông nhớ cô .
Sau khi lên xe, Sở Tiểu Điềm im lặng suốt đường , trong thời gian đó Đoàn Tiêu cô một cái.
“Hồi hộp ?” Anh hỏi một câu.
“Cũng tạm.”
Tâm trạng của Sở Tiểu Điềm phức tạp.
Nơi là biên giới thành phố của nước K, khắp nơi đều là khói lửa, dân tị nạn nhà để về, lang thang mất nhà cửa, các thiếu niên và đàn ông trưởng thành ôm s.ú.n.g tuần tra.
Còn cả bầu khí căng thẳng chỗ nơi.
Đoàn Tiêu lái xe định, thể đoạn đường cẩn thận, một khi thấy chỗ nào đúng, sẽ nhanh chóng đường khác.
Sở Tiểu Điềm vẫn luôn chăm chú.
“Anh Đoàn, tại cùng chuyến ?”
Đoàn Tiêu im lặng một lúc : “Bởi vì hứa với cô.”
tại hứa với cô chứ?
Lòng cô lờ mờ suy đoán gì đó, nhưng dẫu nó cũng chỉ là suy đoán, cô hỏi ngoài.
cô , sẽ một ngày .
Xe chạy một con đường vắng tanh, ít, lúc Sở Tiểu Điềm đang mơ màng ngủ thì bỗng nhiên thấy Đoàn Tiêu nhỏ giọng gì đó, xe xóc nảy một cái.
Cô mở mắt, thấy đoạn đường phía dùng thanh gỗ chặn , mười mấy nước K cầm s.ú.n.g canh giữ ở đó.
Đoàn Tiêu chút chần chừ mà đầu.
Đoạn đường khác càng khó hơn, là lối nhỏ gập ghềnh, chỉ thể miễn cưỡng cho một chiếc xe , bên đường là những ngôi nhà thấp tẹt và lều trại cũ kỹ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lam-nung-la-uu-diem/chuong-84.html.]
Đoạn đường tiếp theo bầu khí kìm nén, Sở Tiểu Điềm dám hỏi điều gì, chỉ thể căng thẳng ôm lấy túi xách của .
“Không cần sợ.” Đoàn Tiêu bỗng nhỏ giọng một câu: “Cho dù chuyện gì xảy thì cứ cạnh , sẽ bảo vệ cô.”
Sở Tiểu Điềm gật đầu: “Được.”
Cô dừng giây lát tiếp: “ sợ.”
Hiện giờ, sự căng thẳng hồi hộp của cô đều đến từ việc gặp bố, mà đối với những nguy hiểm tiềm ẩn , cô thấy sợ chút nào.
Nguyên nhân chủ yếu nhất là vì Đoàn Tiêu ở đây, cô cảm thấy gì sợ cả. Nguyên nhân thứ hai chính là cô to gan hơn đối với những nguy hiểm do con gây , những thứ khiến cô sợ hãi gần như đều là một thứ , thấy, sờ … Chẳng hạn như những thứ mà cô tưởng tượng .
Đoàn Tiêu cô, trông thấy ánh mắt cô thực sự sợ hãi và khiếp sợ , khóe môi khẽ cong.
Khi bầu khí đang trở nên thả lỏng nhiều, Đoàn Tiêu trông thấy gì, sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
Từ xa thể thấy mấy nước K đang vây quanh thứ gì đó to.
Khoảng cách xa, Sở Tiểu Điềm nheo mắt , khi rõ tình hình thì cô ngạc nhiên : “Đó là Trung Quốc, một cặp con!”
Đoàn Tiêu cau mày, vẻ mặt u ám.
Sở Tiểu Điềm thấy đàn ông vạm vỡ đá một cước cặp con , bảo vệ đứa con trong lòng nên đá ngã xuống đất.
“Bọn họ gì?”
Vào lúc cô hỏi, một cầm s.ú.n.g b.ắ.n c.h.ế.t , đó một tóm lấy đứa trẻ dẫn nó .
Sở Tiểu Điềm che miệng, suýt thì hét lên.
Đoàn Tiêu đánh vô lăng, dừng xe .
“Bây giờ hai lựa chọn. Môt là cứu đứa trẻ.” Anh Sở Tiểu Điềm đang hoảng sợ, từng câu từng chữ: “Hai là bây giờ chúng ngay, coi như thấy gì cả.”
Hiển nhiên giao quyền lựa chọn cho Sở Tiểu Điềm.
“Anh thể cứu đứa trẻ ? Trong tay bọn họ là vũ khí đó!”
“ cứu .” Anh trả lời chút chần chừ.
Sở Tiểu Điềm lo lắng cho an nguy của , nhưng ánh mắt bình tĩnh và cứng rắn của , cô im lặng hai ba giây gật đầu: “Anh cứu đứa trẻ .”
Đoàn Tiêu đặt hai tay lên vai cô, đôi mắt sắc bén nơi sâu thẳm trong mắt cô: “Bọn họ chỉ năm , nhưng nếu như cứu, cần cô giúps.”
“ thể gì?”