Đoàn Tiêu nắm lấy vai cô, kéo  lòng.
 
“Đường còn  dài, ngủ   thì nghỉ ngơi chút .”
 
Vừa  cô  hoảng sợ quá lớn .
 
Đoàn Tiêu cho rằng cô sẽ , nhưng cô  rơi một giọt nước mắt nào, hơn nữa còn bình tĩnh lạ thường, từ đầu đến cuối cô đều bảo vệ đứa trẻ  tiên, để bản    phía .
 
Đổi thành bất kỳ cô gái yếu đuối nào, cho dù  lòng nhưng thật sự gặp  chuyện như  cũng  khó   điều .
 
Sở Tiểu Điềm còn   gì đó, nhưng tay Đoàn Tiêu  che mắt cô .
 
“Nghe lời.”
 
Xung quanh là  thở khiến   yên tâm của , Sở Tiểu Điềm nhắm mắt, cố gắng để bản  thả lỏng dựa  lòng , nhẹ nhàng thở phào.
 
Cô  ngủ , nhưng thực sự  bình tĩnh trở , bộ não và cơ thể cũng dần trở nên thả lỏng.
 
Trong đầu  khỏi hiện lên cảnh đáng sợ ban nãy.
 
Đó  lẽ  là cực hạn của nỗi sợ trong đời  của cô , dù là hình ảnh đáng sợ tự tưởng tượng, chứng sợ độ cao gì đó,  nhốt cô trong phòng tối một ngày một đêm cũng  thể đạt  tới mức độ đó.
 
Khoảnh khắc đấy, cô gần như cảm thấy đầu óc và trái tim  bùng nổ cùng lúc, giống như viên đạn  b.ắ.n trúng linh hồn của cô, chứ   cơ thể.
 
Bây giờ nghĩ , thật sự cảm thấy sợ hãi.
 
“Vừa    chĩa s.ú.n.g về phía    sợ c.h.ế.t khiếp.”
 
Đây là câu  trong vô thức  khi cô nghĩ  cảnh tượng  nãy, giọng cô lộ  nỗi sợ hãi mà   vẫn luôn nhẫn nhịn, còn cả chút ấm ức: “ còn tưởng  sắp c.h.ế.t …”
 
Tay ôm vai cô của Đoàn Tiêu siết chặt ,  bỗng nhiên nhỏ giọng  một câu: “Xin .”
 
Sở Tiểu Điềm tưởng rằng   nhầm.
 
Tai cô  kìm  mà chuyển động, Đoàn Tiêu đang… Xin  cô ?
 
Cô  ngẩng đầu lên nhưng Đoàn Tiêu đặt tay lên đầu cô,  cho cô ngẩng lên.
 
Sở Tiểu Điềm chỉ đành túm lấy áo , nhưng giây tiếp theo tay cô cũng  tay còn  của Đoàn Tiêu giữ lấy.
 
Hơn nữa  còn nắm  chặt, đầu ngón tay của cô  thể cử động .
 
Tay  vẫn khô ráp và ấm áp, mang theo sức mạnh khó hình dung, cho dù chỉ nắm lấy một tay cô, nhưng cô cảm thấy như là trái tim    nắm chặt trong lòng bàn tay.
 
“Yên lặng chút.” Không    vô tình  , cằm  cọ nhẹ lên trán cô, giọng  khàn đặc: “Cô cần nghỉ ngơi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lam-nung-la-uu-diem/chuong-89.html.]
 
Sở Tiểu Điềm  động đậy lung tung nữa, cô ngoan ngoãn nhắm mắt .
 
Cô  dám cử động, nếu còn động, cô sợ trái tim của  sẽ xông  khỏi lồng ngực.
 
Không  xe chạy bao lâu, Sở Tiểu Điềm  ngủ   trong lòng Đoàn Tiêu.
 
Đoàn Tiêu khoác áo ngoài lên  cô, nửa khuôn mặt của cô vùi trong lồng n.g.ự.c , ngủ  ngon lành.
 
Z  bọn họ qua gương chiếu hậu.
 
“Chìm đắm  ?”
 
Đoàn Tiêu đối diện với tầm mắt của  , mắt  nheo .
 
Trong ánh mắt lộ  vài phần cảnh cáo, nhưng Z  quan tâm, nụ  bên môi rõ nét hơn: “Anh cũng  ngày hôm nay.”
 
Đoàn Tiêu khẽ : “Nhớ cô  ?”
 
Nụ   mặt Z lập tức cứng , giây tiếp theo, nó   biến mất.
 
Anh   lấy thuốc lá, Đoàn Tiêu lạnh lùng : “Nhịn .”
 
Z phì ,  còn cử động nữa.
 
Ở  nhiều phương diện, bọn họ là hai kiểu  khác , nhưng ở một  phương diện nào đó, bọn họ  giống như .
 
Chẳng hạn như một  khoảnh khắc trong lòng  rõ nào đó.
 
Không ai  khoảnh khắc   Đoàn Tiêu cầm điếu thuốc bỏ  trong miệng khi  ở  xe, còn Sở Tiểu Điềm thì hoảng sợ   qua gương chiếu hậu thì trong lòng  đang nghĩ gì.
 
Giống như Sở Tiểu Điềm : “  sợ.”
 
“Chết cùng  thì  còn sợ… Chỉ cảm thấy  tiếc nuối.”
 
“Chúng  vẫn còn  nhiều chuyện  .”
 
“ tin …”
 
Còn cả giọng  nghẹn ngào  nãy: “ tưởng  sắp c.h.ế.t .”
 
Trái tim cứng rắn,  từng lung lay vì bất cứ chuyện gì giống như   nhiệt độ .
 
Từ lâu  hóa thành vũng nước  khoảnh khắc nào đó .