Chàng trai trẻ mới chỉ hai mươi lăm tuổi, khi còn tràn đầy sức sống, nhưng về, cả đều là vết thương, tay thì gãy, cũng bao nhiêu vết đạn , gương mặt là râu ria thời gian cạo.
khuôn mặt và ánh mắt của vẫn cứng rắn và bình tĩnh như cũ.
Không hề cảm thấy tự hào vì cứu nhiều đồng bào gặp nạn, cũng mệt mỏi vì khắp là vết thương.
Chỉ một chút tiếc nuối và đau thương, đó là lời chia buồn đến bạn đồng hành.
Sở Hàn Giang thở dài: “Vất vả cho , Đoàn Tiêu.”
Hai đều thương nhẹ, Sở Hàn Giang cũng mới cứu từ cõi chết, trong lòng ít nhiều gì cũng chút xúc động: “Cậu nhà ?”
Đoàn Tiêu im lặng một lúc: “Người nhất đều còn nữa.”
Sở Hàn Giang ngạc nhiên.
Ông hỏi nhiều, chỉ gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ thăng trầm chỉ trung niên trải qua nhiều chuyện mới : “ một cô con gái.”
Ông châm một điếu thuốc, chậm rãi lên tiếng trong làn khói nghi ngút: “Năm nay con bé chỉ mới mười chín tuổi, … Bốn năm gặp con bé .”
Cũng nghĩa là lúc ông rời , cô mới mười lăm tuổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lam-nung-la-uu-diem/chuong-94.html.]
Bác sĩ của hai đều dặn dò thời gian tuyệt đối hút thuốc, mà hiện giờ vật tư thiếu hụt, thuốc cũng là vật phẩm xa xỉ.
Bây giờ mang những thứ đồ xa xỉ dùng thì còn gì thích hợp hơn nữa.
Ai ngày mai còn ngửi mùi thuốc, thấy mặt trời mọc ?
Đoàn Tiêu hứng thú với chuyện gia đình khác, nhưng hiện giờ hai đều thương, ở trong ngôi nhà cũ kỹ bẩn thỉu u ám, ngoại trừ kể chuyện thì còn chuyện gì khác để g.i.ế.c thời gian nữa.
“Từ nhỏ con bé nhát gan, yếu đuối, nhạy cảm, thể chịu đau , thấy chó hoang uống nước bẩn cũng khó chịu òa lên, ngủ mơ thấy ác mộng cũng lóc gọi bố , khăn tay dùng để lau nước mắt cho con bé nhét đầy một ngăn tủ kéo. Cũng may lúc con bé bảy tám tuổi thì còn nữa, cứ mở to mắt kìm nén, trông còn khiến đau lòng hơn cả khi .”
Sở Hàn Giang thở dài: “ thật sự đau lòng cho con gái, năm đó buộc ly hôn với con bé. Khi , thấy con bé suốt một đêm trong phòng, ngày thứ hai mang đôi mắt sưng húp đến hỏi , bố còn về ạ? Có bố cần con nữa ?”
Có lẽ nghĩ đến chuyện thực sự quá đau lòng nên giọng của Sở Hàn Giang khàn đặc: “Trái tim khi đó vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ . thật sự dẫn con bé , nhưng . Khi đó còn gì cả, tiền cũng thời gian chăm sóc con bé, chỉ đành để con bé cho nó.”
“Con bé cũng coi như trưởng thành trong một đêm, khi tiễn , con bé rơi một giọt nước mắt nào. Từ xe bắt đầu dặn dò chú ý sức khỏe, đừng uống rượu hút thuốc quá nhiều, nóng giận cũng đừng đánh với , tuổi , đánh trẻ tuổi nữa . Nếu thực sự quá tức giận thì về nhà nổi giận với tấm gương. Cũng đừng nôn nóng kiếm tiền, chỉ cần ăn no mặc ấm là . Con bé cần mua nhà cho con bé, nó sẽ kiếm nhiều, nhiều tiền, mua cho một căn nhà lớn để an dưỡng tuổi già, bảo nhất định chăm sóc cho bản … Cậu ? Đứa con gái của , từ nhỏ coi là hạt trân châu mà yêu thương đến lớn, con bé nên nũng nịu, ương bướng hơn, nhưng con bé thật sự quá hiểu chuyện .”
Sở Hàn Giang mãi mãi, đôi mắt đỏ bừng lên.
“Đời nhất, ngoại trừ con bé thì chính là con bé. Năm đó lựa chọn đến nước J, một là để trốn tránh, hai là gầy dựng sự nghiệp, để con bé sống cuộc sống hơn. xem hiện giờ , đừng là gầy dựng sự nghiệp, con nó, ngay cả mạng sống của cũng sắp giữ . Mạng già của mất cũng chẳng , nhưng con bé mất bố đây?”
Đoàn Tiêu lạnh lùng chen một câu: “Chú coi là c.h.ế.t ?”