Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Chương 10:
“Có  ! Cháy nhà !”
Ta lo A Tiêu  đánh  , vội vàng hô hoán  .
Nào ngờ, tên  áo đen   thẳng đơ  ngã , lăn lông lốc ngay  mặt . Chẳng chút chần chừ,  lao về phía , dùng hết sức bình sinh túm chặt lấy chân . A Tiêu   đến  chứng kiến cảnh tượng  - Ta há to miệng, ngoạm mạnh  bắp chân tên  áo đen. Người áo đen đau đớn rên rỉ.
A Tiêu thấy  đang vật lộn với tên  áo đen, ánh mắt trở nên sâu thẳm. Miệng  vẫn  ngừng mắng chửi:
“Đồ của phu quân  khuất của bà cũng là thứ ngươi  trộm là trộm  ? Ta  cho ngươi , dù Thẩm Tiêu Hành  còn nữa, nhưng vẫn còn  đây! Một phân một ly của phủ tướng quân ,  ai  phép động !”
Khi các thị vệ đến nơi, A Tiêu  khống chế  áo đen   đất. Để ngăn  nuốt thuốc độc tự vẫn, miệng  còn  vải bịt kín.
“Thẩm... Thẩm... vẫn  ch-ếc...”
Tên áo đen kinh hoàng  A Tiêu.
Ta còn  kịp    gì. A Tiêu  thản nhiên đưa chân , dẫm lên miệng tên áo đen, bịt chặt .
“Hắn  gì?
A Tiêu đáp một cách  đỗi bình thản: “Chắc là mấy lời van xin tha mạng gì đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lam-qua-phu-song-qua-ngay/chuong-10.html.]
Ta ôm lấy cổ tay  trầy xước, gật đầu.
Đám thị vệ áp giải tên áo đen , A Tiêu  nán . Hắn  nguyên tại chỗ, lấy  lọ kim sang dược từ bên hông, nâng bàn tay  lên thoa thuốc.
“Hít--”
Thấy  nhăn nhó vì đau,  bất ngờ hỏi:
“Tại hạ cứ tưởng phu nhân đây thứ nhất là ham tiền, thứ nhì là quý mạng sống, thứ ba mới là mến mộ bậc  tài trong thiên hạ,  cớ     liều  xông ?”
Khốn kiếp thật!
A Tiêu ,     thấu hết  chuyện như ?
Quá hiểu  !
Ta đưa tay xoa mũi, vẫn giải thích:
“Trong thư phòng , thứ khiến    nháo nhào lên như , chắc chắn là vật quan trọng,   là mật tin quân sự gì đó. Trước đây    , Thẩm Tiêu Hành  kẻ gian phản bội, lương thảo  đốt sạch, đường lui  cắt đứt. Nếu Thẩm Tiêu Hành  trời  linh thiêng, thấy  bảo vệ  di vật của , chắc  cũng sẽ an lòng phần nào.”
Nói   ngẩng đầu, khẽ cầu nguyện với trời cao:
“Phu quân  khuất nơi chín suối,  hãy phù hộ cho Man Man, xin triều đình ban thêm chút tiền bồi thường xuống đây!”
A Tiêu bỗng nhiên ho sù sụ. Ngay cả bàn tay đang thoa thuốc cho  cũng khẽ run lên.