Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Lâm Vi - Chương 16

Cập nhật lúc: 2025-06-01 10:40:48
Lượt xem: 3,829

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

16

Tiếng b.o.m ngừng hẳn, những y bác sĩ và người dân sống sót sau trận b.o.m từ khắp nơi đổ về, khiêng Tưởng Nam Chinh ra khỏi người Lâm Vi.

Tưởng Nam Chinh bị thương nặng, điều kiện y tế ở đây không đủ để cứu sống hắn.

Nhận được tin, ông bà Tưởng vội vàng xin quân đội cho máy bay riêng, muốn chuyển Tưởng Nam Chinh đến bệnh viện an toàn để điều trị.

Đối mặt với bố mẹ nuôi, Lâm Vi lòng đầy áy náy, ngoài khóc ra không nói được gì.

Bà Tưởng lại không hề trách cô: "Nam Chinh có ngày hôm nay đều là do nó tự làm tự chịu, Vi Vi, về nhà với mẹ đi, ở đây nguy hiểm lắm."

Ông bà Tưởng khuyên nhủ hết lời, cộng thêm Cố Nhất Dã bị thương nặng, Lâm Vi đành phải đồng ý về nhà trước, lên máy bay.

Ngay trước khi máy bay cất cánh, Thẩm Thu Cẩn chặn trước máy bay.

"Các người cũng đưa tôi về nước."

Ông bà Tưởng vốn không muốn để ý đến cô ta, nhưng Thẩm Thu Cẩn lại hét lớn.

"Tôi mang thai con của Tưởng Nam Chinh, bây giờ Tưởng Nam Chinh sống c.h.ế.t chưa rõ, lẽ nào các người muốn Tưởng Nam Chinh tuyệt tự sao?"

Ông Tưởng ngẩng đầu quan sát phản ứng của Lâm Vi.

Lâm Vi nhìn Tưởng Nam Chinh mặt mày tái nhợt trên cáng, mở miệng nói: "Để cô ta lên máy bay đi."

Sau mấy tiếng đồng hồ, máy bay hạ cánh an toàn.

Cố Nhất Dã và Tưởng Nam Chinh lập tức được đưa vào bệnh viện cấp cứu.

Biết tin Tưởng Nam Chinh có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại, Thẩm Thu Cẩn vuốt ve bụng dưới, càng thêm đắc ý.

Bây giờ đứa bé này, chính là chỗ dựa cho nửa đời còn lại của cô ta.

Ông bà Tưởng đau đớn tột cùng đành phải nhượng bộ, có thể để Thẩm Thu Cẩn sinh con, nhưng Thẩm Thu Cẩn phải ký giấy cam đoan, đảm bảo sau khi đứa bé ra đời sẽ hoàn toàn biến mất, không còn bất kỳ liên quan nào với nhà họ Tưởng nữa, họ sẽ cho Thẩm Thu Cẩn một khoản tiền, chỉ cần cô ta hoàn toàn biến mất.

Thẩm Thu Cẩn muốn chính là những thứ này, không nhịn được mà khoe khoang với Lâm Vi.

"Dù sao Tưởng Nam Chinh cũng đã là phế nhân rồi, cô muốn thì cứ nhặt về, dù sao thứ tôi muốn chỉ là tiền của anh ta thôi."

Lâm Vi chỉ cảm thấy Tưởng Nam Chinh thật đáng thương và đáng buồn, cô gái mà hắn luôn bảo vệ, từ đầu đến cuối chỉ nhắm vào tiền của hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lam-vi-skmz/chuong-16.html.]

Lâm Vi không nói gì, nhưng Cố Nhất Dã ở ngoài cửa lại lấy máy nhắn tin ra, soạn tin gì đó.

Ngày ký giấy cam đoan, Lâm Vi cũng có mặt.

Thẩm Thu Cẩn vừa cầm bút lên, ngoài cửa vang lên tiếng ồn ào.

Một phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng dẫn người xông vào.

Vừa vào mắt đã khóa chặt lấy Thẩm Thu Cẩn đang chột dạ, túm lấy tóc cô ta.

"Hay lắm, con hồ ly tinh này, dám quyến rũ chồng tao, còn mang thai con của chồng tao."

"Bao nhiêu năm nay mày đã tiêu bao nhiêu tiền, mau nôn hết ra cho tao, nếu không tao đánh c.h.ế.t mày."

Nói xong đám người đó liền đ.ấ.m đá túi bụi vào người Thẩm Thu Cẩn.

Ông bà Tưởng tuyệt vọng nhắm mắt lại, tia hy vọng cuối cùng cũng tan biến.

Lâm Vi lạnh lùng nhìn, xoay người rời đi.

Nghe nói sau đó Thẩm Thu Cẩn vẫn luôn bị người phụ nữ giàu có kia truy đuổi đòi nợ, đánh đến mức sảy thai.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Bất đắc dĩ, Thẩm Thu Cẩn chỉ có thể vay tiền của bọn côn đồ, nhưng tiền không trả nổi, kết cục của cô ta càng thảm hơn.

Cuối cùng thì hoàn toàn biến mất.

Không còn sự ồn ào náo nhiệt của ngày xưa, Lâm Vi đã sớm bắt đầu cuộc sống mới.

Một buổi chiều nắng đẹp, Lâm Vi đang chăm sóc hoa cỏ, đột nhiên nhận được điện thoại của bố mẹ nuôi.

"Tưởng Nam Chinh tỉnh rồi, đang làm loạn đòi gặp con."

Lâm Vi ngẩng đầu, thấy Cố Nhất Dã đang nằm trên sofa cũng đang nhìn mình.

Anh chỉ nghẹn lại một chút, rồi tỏ vẻ rộng lượng xua tay.

"Lần cuối cùng, gặp một chút cũng được."

Lâm Vi đứng dậy, Cố Nhất Dã lúc này mới sốt ruột.

"Vợ ơi, thật sự muốn đi gặp à, thật nhẫn tâm."

"Thật sự là lần cuối cùng."

Loading...