Cố Đông Bạch   xe lăn, còn Tạ Diễm  bệt  đất, mỗi  cầm một tay cầm điều khiển, đang chơi hăng say. Ở góc phòng, hộp PlayStation 5   xé .
“Em về  ?” Tạ Diễm liếc cô một cái  nhanh chóng   màn hình. Trận đấu đang diễn  căng thẳng.
Tạ Diễm hét lên: “Qua bên trái! Nhanh lên! Đừng b.ắ.n ! Chạy mau! Đừng—!”
Màn hình bỗng đỏ rực, dòng chữ “Mission failed” hiện .
Tạ Diễm gắt gỏng: “ là đồng đội heo!”
Cố Đông Bạch bĩu môi,  mặt buồn bã  Cố Xuân Hiểu: “Chị ơi,  rể mắng em.”
Tạ Diễm từ  đất  dậy, vỗ nhẹ lên đầu Cố Đông Bạch: “Giỏi lắm, giờ còn  mách lẻo cơ!”
“Chị ơi—!” Cố Đông Bạch nũng nịu.
Cố Xuân Hiểu đau đầu     .
“Em tự luyện . Chơi dở mà nghiện nặng.”
Tạ Diễm ném tay cầm  cho Cố Đông Bạch,  tiến tới ôm lấy eo Cố Xuân Hiểu, giọng nũng nịu: “Sao hôm nay  tăng ca nữa thế? Lão Chu giao cho em nhiều việc  ?”
Cố Xuân Hiểu liếc : “Công ty trụ vững  cũng là nhờ những kẻ cuồng tăng ca như bọn em. Vì để tổng giám đốc Tạ sớm về nhà chơi game, chúng em   cố gắng.”
“Quản lý Cố  chí . Quản lý Cố lo công ty,  lo chăm sóc gia đình của giám đốc. Đôi bên cùng  lợi.”
“Vậy tổng giám đốc Tạ chu đáo thế    chăm gia đình lão Chu luôn? Lúc em về, lão  vẫn còn đang  đấy.”
Tạ Diễm ngay lập tức phản pháo: “Lão Chu là ai chứ? Có thơm tho như Xuân Hiểu của nhà  ?”
Nói ,  cúi xuống, như một chú cún con, dụi mặt  cổ cô hai cái, còn tranh thủ hôn nhẹ một cái.
Cố Xuân Hiểu  đầu  Cố Đông Bạch đang say sưa chơi game, hỏi: 
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
"Sao   mua máy chơi game cho nó?"
"Anh  hứa với em  , nếu tiến bộ trong phục hồi chức năng,  sẽ tặng quà. Anh cũng  hỏi bác sĩ Lưu, dạo  tiến triển của em   ."
"Anh cũng rộng rãi nhỉ." Cố Xuân Hiểu khẽ véo má .
"Phải   với em vợ chứ. Sau  lỡ hai  cãi , em chạy về nhà,  còn trông chờ em  mở cửa để  đưa em về nữa mà." Tạ Diễm  hì hì.
Trong bữa tối, Cố Xuân Hiểu thông báo cô sẽ  công tác Đức một tuần  tuần .
Tạ Diễm   liền cau mày: "Lão Chu duyệt hả?"
" . Dự án bên Frankfurt mới khởi động, em  qua đó xem xét."
"Vậy  là  cuối cùng   chuyện ?"
"Ai bảo hôm nay  về sớm  chi? Nhiều  còn    đấy. Nhân viên hành chính còn đặt vé máy bay giúp em luôn ."
Phải xa  một tuần... Tạ Diễm lập tức tỏ vẻ chán nản.
Cố Đông Bạch  tỏ  hào hứng:  "Anh rể, qua đây ngủ với em ! Nghĩ đến việc ngày nào cũng chơi game cùng   em thấy phấn khích quá  mất."
"Cút! Anh chẳng  tâm trạng  mà chơi!!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lan-sau-gap-mat-xin-hay-chieu-co/chuong-10-qua-day-ngu-voi-anh-nay.html.]
Tạ Diễm cầm nửa cái đùi gà ném thẳng  mặt Cố Đông Bạch.
Công việc ở Đức tiến triển  suôn sẻ, thoáng cái  qua một tuần.
Tối hôm đó, Cố Xuân Hiểu đang dọn dẹp hành lý trong khách sạn, vì chuyến bay về là  trưa ngày mai. Nghĩ đến việc chỉ cần hơn hai mươi tiếng nữa sẽ  gặp  Tạ Diễm, trong lòng cô tràn đầy mong đợi.
Lúc , Tạ Diễm gửi tin nhắn tới: "Nhớ  ?"
Cố Xuân Hiểu bật : "Về  ."
"Không đợi  nữa,  mở cửa  ."
"Hả???" 
"Mở cửa."
Cố Xuân Hiểu mở cửa , quả nhiên Tạ Diễm đang  sừng sững  mặt cô.
"Sao   tới đây?" Cố Xuân Hiểu  ngạc nhiên  vui mừng.
"Anh nghĩ chắc chắn cô Cố nhớ bạn trai lắm . Vừa , bạn trai cũng  nhớ cô Cố."
Mấy hôm , Tạ Diễm buồn chán lật hồ sơ nhân sự xem thử, phát hiện Cố Xuân Hiểu suốt mấy năm nay  nghỉ ngày phép nào, tất cả đều quy đổi thành tiền. Vì thế  quyết định ép cô  nghỉ phép.
Sau khi tắm xong, Tạ Diễm thấy Cố Xuân Hiểu  cuộn tròn trong chăn ngủ ngon lành.
Bận rộn suốt một tuần, Cố Xuân Hiểu  vẻ  mệt.
Còn Tạ Diễm, vì chênh lệch sáu tiếng nên  vô cùng hứng khởi,  ngừng trêu chọc Cố Xuân Hiểu.
“Đừng ngủ mà,  tắm thơm tho  đấy.” 
“Dậy ,  chuyện khác .” 
“Đừng  loạn, em mệt .” Cố Xuân Hiểu đẩy  . 
“Ngủ  gì, qua đây ngủ với  .” 
Cố Xuân Hiểu nổi giận, túm lấy gối ném thẳng  mặt : 
"Anh, em ngủ với  đến phát chán  đấy!"
Chuyến nghỉ phép đầu tiên, Tạ Diễm đưa Cố Xuân Hiểu đến Heidelberg. 
Heidelberg là một thị trấn nhỏ ở miền trung nước Đức. Tạ Diễm  sống và học tập tại Đại học Heidelberg ba năm liền. 
Anh đưa Cố Xuân Hiểu tham quan trường đại học,  qua tất cả những nơi  từng đặt chân đến trong ba năm đó. 
Sau đó, hai  nắm tay  dạo bước  cây cầu cổ nối liền khu phố mới và phố cổ. Dưới chân họ, sông Neckar lấp lánh, khởi nguồn từ rừng Đen và nhập  sông Rhine ở Mannheim. 
“Hiểu Hiểu, em  ,    Goethe  gặp tình yêu khắc cốt ghi tâm của ông   cây cầu . Mỗi    qua đây,  đều ước  em ở bên." 
“Tạ Diễm, em vẫn luôn ở đây mà.” 
Anh  Cố Xuân Hiểu, nỗi đau chia cắt sáu năm qua dường như tan biến theo dòng chảy của sông Neckar. Họ ôm  thật chặt  cầu, như thể  từng  khoảnh khắc nào  chia xa. 
Sáng hôm , Cố Xuân Hiểu tỉnh dậy trong một nhà nghỉ nhỏ,  thấy tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài. 
Cô khẽ kéo một góc rèm cửa  .