lúc , điện thoại trong túi xách đột nhiên đổ chuông. Cố Xuân Hiểu lấy  xem, là lão Chu gọi.
“Xuân Hiểu, cô đến ?”
“ đến .”
“Cô qua khu đồ uống ,  giới thiệu cô gặp một .”
“Được,  đang ở nhà vệ sinh, sẽ qua ngay.”
Cố Xuân Hiểu cất điện thoại, chỉnh  nhịp thở, vuốt  tóc tai  gương,  mới giả vờ như   chuyện gì xảy  bước  ngoài.
“Hôm nay cô Cố đến muộn .”
Vừa bước  khỏi nhà vệ sinh, giọng của Tạ Diễm đột nhiên vang lên bên cạnh, khiến Cố Xuân Hiểu giật .
“Anh  gì ở đây?” Cô bất ngờ, buột miệng .
“ nghĩ giữa  và cô Cố vẫn còn một  chuyện   rõ.”
Tạ Diễm hai tay đút  túi, giọng   chút lạnh lùng,  mang theo vẻ oán giận.
Dù  năm đó,   tìm cô khắp nơi mà  thể nào gặp .
Anh cúi đầu  cô, bất ngờ hỏi: “Mắt cô   đỏ thế?”
“Hôm qua… thức khuya thôi.”
“Công việc nhiều đến  ?”
Cố Xuân Hiểu mỉm  điềm tĩnh: “Nếu Tổng giám đốc Tạ cảm thấy   việc chăm chỉ,  thể cân nhắc tăng lương cho .”
Tạ Diễm cau mày.
“Trừ công việc , cô Cố…  còn gì   với  ?”
Cố Xuân Hiểu khẽ nuốt nước bọt, giọng nhẹ nhàng: “Không .”
Chưa dứt lời,  bất ngờ nắm lấy tay cô, kéo cô  thẳng  ngoài lối thoát hiểm.
Tiếng cửa lối thoát hiểm mở  và đóng  vang lên trong hành lang trống trải khiến Cố Xuân Hiểu  khỏi run lên.
Tạ Diễm đẩy cô dựa  tường: “Cố Xuân Hiểu!”
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Cố Xuân Hiểu  : “Nếu Tổng giám đốc Tạ  bất mãn gì với ,   thể sửa.”
Tạ Diễm cảm thấy   còn nhận  cô nữa. Cô gái từng thích ăn kẹo sữa giờ  trở nên mạnh mẽ và xa cách,  thể nào tiếp cận, thậm chí  thể  cô tức giận.
“Cố Xuân Hiểu, năm đó rốt cuộc là vì ?  chỉ   cô  thật. Dù cô  với  rằng cô thích  khác,  cũng  thể chấp nhận.”
Cố Xuân Hiểu cúi đầu, bình tĩnh nhắc nhở : “Tổng giám đốc Tạ, bạn gái của  đang ở bên ngoài, chúng  thảo luận bất kỳ chuyện cá nhân nào cũng là một sự tổn thương với cô .”
“Bạn gái?” Tạ Diễm ngớ .
Cố Xuân Hiểu khẽ chớp mắt.
Tạ Diễm nhớ  rõ biểu cảm  của cô. Trước đây, mỗi khi cô giận dỗi  những lời trái lòng, cô đều chớp mắt nhanh vài cái đầy ấm ức.
Giờ đây, cô   còn thể hiện sự ấm ức  khuôn mặt nữa.
 thói quen nhỏ từ đôi mắt thì  thể  đổi.
Anh lùi  hai bước, cẩn thận  cô Cố Xuân Hiểu  mặt từ đầu đến chân.
Cuối cùng,  dừng   lâu  gương mặt  chút sơ hở của cô.
Cố Xuân Hiểu mà   là   tự trọng, tuyệt đối  để  dễ dàng lộ  sự yếu đuối  mặt  khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lan-sau-gap-mat-xin-hay-chieu-co/chuong-2-em-dang-che-giau-dieu-gi.html.]
Cô đang che giấu điều gì?
"Được thôi. Nếu cô Cố   tiện thảo luận,  chúng    nữa."
Nói xong,   liền bỏ  Cố Xuân Hiểu, một  mở cửa bước  trong.
Cố Xuân Hiểu  đó  lâu, đến khi điện thoại reo  nữa, cô mới chỉnh  quần áo  mở cửa bước .
Vừa rẽ qua góc, cô  gặp ngay lão Chu,  cố ý đến tìm .
"Ơ kìa, cô  gì mà lâu thế? Nhanh lên nào, nhanh lên."
Nói xong, lão Chu kéo Cố Xuân Hiểu về phía nơi đông đúc nhất trong đám đông.
Ở trung tâm đám đông đương nhiên là Tạ Diễm và  phụ nữ mặc váy đen .
Lão Chu chen qua đám đông, dẫn Cố Xuân Hiểu đến  mặt hai ,  niềm nở giới thiệu: "Nào nào,  xin trịnh trọng giới thiệu với hai vị, nữ đại nhân duy nhất của phòng dự án chúng , Cố Xuân Hiểu."
Cố Xuân Hiểu cảm thấy  chút lúng túng, nhưng vẫn cố nở một nụ  lịch sự, xa cách.
Tạ Diễm cũng mỉm , đút tay  túi, thong thả : "Chúng   gặp  ở văn phòng hôm qua ."
"À đúng đúng," Lão Chu vỗ  đầu ,   sang  với Xuân Hiểu: "Tổng giám đốc Tạ, cô  gặp . Còn đây là—"
Ông  hướng tay về phía  phụ nữ mặc đồ đen .
Tạ Diễm tiếp lời,  Cố Xuân Hiểu : "Đây là cổ đông mới của Vân Khai, cô Lý Đan Ni."
Cổ đông?
Cố Xuân Hiểu khẽ sững , theo bản năng liếc  Tạ Diễm.
Ánh mắt hai  giao , Tạ Diễm nhếch miệng , ánh mắt tràn đầy ý  chế giễu.
---
Sáng hôm , Cố Xuân Hiểu   xuống bàn  việc, Lão Chu  bước đến: "Xuân Hiểu, Tổng giám đốc Tạ tìm cô."
Xuân Hiểu lập tức cảm thấy căng thẳng.
Cô vẫn   hồn  vụ nhầm lẫn hôm qua, tưởng rằng cổ đông là bạn gái của Tạ Diễm.
Văn phòng của Tạ Diễm sạch sẽ, rộng rãi, rèm chắn của cửa sổ kính lớn vẫn   kéo .
Anh    chiếc bàn  việc rộng, hai tay khoanh  ngực,  Cố Xuân Hiểu  xuống đối diện.
Cố Xuân Hiểu     định  gì, chỉ  thể tập trung giữ vẻ mặt bình tĩnh,   lời nào.
Địch bất động,  bất động.
Tạ Diễm  cô  lâu, ánh mắt dừng  ở bàn tay trống trơn bên trái của cô, hỏi: "Ăn sáng ?"
Cố Xuân Hiểu ngẩn .
Tạ Diễm rút từ  bàn  việc  một túi giấy của McDonald's, đẩy đến  mặt cô.
"Tổng giám đốc Tạ,   ăn…"
"Biết em  ăn." Tạ Diễm ngắt lời, "Ăn , ăn xong  hãy  ngoài."
Cố Xuân Hiểu cảnh giác   đàn ông đối diện, cầm lấy túi giấy, rút  một chiếc bánh mỳ kẹp xúc xích và trứng.
Anh vẫn nhớ cô luôn bỏ bữa sáng, cũng vẫn nhớ món cô yêu thích nhất là bánh mỳ kẹp xúc xích và trứng của McDonald's.
Cố Xuân Hiểu  chiếc bánh trong tay,  hiểu ý đồ của Tạ Diễm là gì. Không    bí mật cho thêm thứ gì  chứ?
Thấy vẻ cảnh giác của cô, Tạ Diễm  nhịn  : "Không  độc .   nhỏ mọn thế."
Cố Xuân Hiểu  đối diện , ăn chiếc bánh mỳ kẹp một cách gượng gạo.