Vừa  Phúc  luồn tay xuống bóp lấy m.ô.n.g , sự đụng chạm  càng  cho cơ thể  bùng cháy những dục vọng đê hèn.  trong cơn say tình  vẫn nhớ những gì Nhật  đối xử tệ bạc với . Nên   Phúc   nghẹn ngào,  đưa hai tay đ.ấ.m mạnh  n.g.ự.c    lèm bèm lên tiếng trách móc
-Em ghét , tại    đối xử tàn nhẫn với em như thế hả?
-Anh  ,  vẫn yêu em mà?
-Anh yêu em? Haha thật ? Yêu em tại   cùng Tú Minh? Anh   khi em  nó   với nó, em  đau đớn đến thế nào   hả? Tuấn Nhật  là cái đồ đáng ghét.
 uất ức nên    ,  hét toáng lên  mặt Phúc,    ngục đầu     cảm nhận cái  ấm từ  đối diện để  dịu  những dòng lửa nóng đang bốc cháy trong . Giờ phút , càng trách Nhật thì  hiểu    càng   nhiều hơn…
Phúc ôm , vì để    chú ý   liền ôm eo    nhỏ  tai   nhanh chóng kéo  rời .
-Thôi mà cho  xin , bây giờ  đưa em về nhà nhé!
Phúc kéo   khỏi quán bar, mở cửa xe Phúc bóp chặt vai khiến  đau nhói    đẩy mạnh   trong. Chiếc jum đen    tác động mà vô tình tuột xuống khiến cho bộ n.g.ự.c  nhanh chóng phô   cho Phúc  thấy  bắt đầu nổi lên dục vọng. 
Vừa    định chui  theo   đóng cửa  thì bên ngoài nhanh chóng   lôi    
Bụp
 dù đang mơ màn, cả  sắp lịm  vì  sốc thuốc nhưng vẫn  lờ mờ   bên ngoài đang hung hăng đánh . Rồi một giọng  đầy quen thuộc vang lên
-Khốn nạn. Mày   gì Hạ !
Hoàng Phúc  đánh mạnh, m.á.u miệng trong họng cũng chảy .    vẫn  mạnh miệng
-Má nó,  là mày!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lang-le-yeu-anh/chuong-42.html.]
-Khôn hồn thì thả vợ tao , bằng  ngày  năm  sẽ là giỗ của mày đấy.
-Tao  thả đó. Có ngon thì đánh tao .
-Được. Mày thích thì tao chiều.
Hai thằng đàn ông lao  cấu xé  Hiệpi bụi giữa con đường lớn với vô   xúm  , thế nhưng chẳng một ai bước  can cả, cho đến khi Phúc  Nhật đánh đến mức  vật  đường thì bên trong quán bar mới   chạy  can ngăn.
Một  xăm trổ đầy  chạy đến đỡ Phúc dậy,  chỉ tay định hâm doạ  đánh Phúc thế nhưng  nghẩng đầu lên bắt gặp gương mặt đanh  như sát thủ của Nhật thì liền dè dặt . Một chút nể mặt   
-Thôi  Nhật,  mà đánh nữa  Phúc c.h.ế.t đấy.
Nhật vẫn tỏ  lạnh lùng  chút cảm xúc  đáp 
-Anh cũng đang định g.i.ế.c nó đấy. Để nó sống chỉ thêm chật đất mà thôi.
-Thôi coi như cho bọn em xin. Để bọn em đưa  Phúc về. Hôm  em mời  Nhật sang quán em để em tạ tội nhé.
-Thôi cũng . Bọn bây đưa nó khuất mắt  .
Nhật  xong liền tiến ,  cúi đầu  trong xe,  cởi chiếc áo vest bên ngoài của    che     đó bế xốc   lên ôm chặt trong hai tay  như kiểu sợ chỉ một chút nữa thôi  sẽ mất …
 bây giờ vẫn đang mệt vì  thuốc vật, nhưng từ nãy giờ   những gì bên ngoài sảy , nhần   Phúc đang  hại , cũng may là Nhật xuất hiện kịp thời cứu . Cảm nhận  ấm quen thuộc đang vây lấy ,  lờ mờ mở mắt ,  thấy Nhật,  thở mạnh, vô thức  kiềm   đưa tay vòng lên cổ Nhật… .
Nhật sững ,  im ,   , tuy   gì nhưng trong lồng n.g.ự.c tim  đập  mạnh. Khẽ cúi xuống Nhật đặt lên trán  một nụ hôn  đó bước  thẳng qua bọn  của Phúc vẫn đang dìu    xe. 
Phúc thấy Nhật bế , dù đang  thương vẫn hậm n.g.ự.c nghiến rằng trèo trẹo  cất lời hăm dọa.
-Mày đợi đấy. Chuyện ngày hôm nay tao sẽ  tha cho mày .