liếc  nó hoài nghi, cái câu    quen quá, từ ngày chơi chung với nó đến nay chắc cũng cỡ 100  nó quên mang thẻ, đôi lúc  cũng  suy nghĩ nó đang lợi dụng . Thế nhưng vì để giữ một tình bạn ,    ngần ngại gì với nó cả.
-Ok. Nhớ trả  tao đó!
-Tao nhớ mà. Cảm ơn mày nhiều nha.
Thanh toán xong thì hai đứa  tấp  một quán cafe gần đó,  khi phục vụ đem nước  ,   cầm tách cafe  kịp đưa lên miệng uống thì   Tú Minh lên tiếng hỏi 
-Mày định  Tuấn Nhật  ?
 hạ tách cafe xuống  gật đầu chắt nịt với nó 
-Ừ chỉ mới nghĩ đến thôi nhưng tao  quyết định. với  bao năm học thiết kế tao cũng  thử sức? Mà  mày ?
-Ờ thì … chuyện tao   quan trọng .  mày  Tuấn Nhật đang gặp chuyện ? Công ty sắp phá sản mày   chui đầu .
Chuyện  thì  cũng , nhưng ba   hứa giúp Tuấn Nhật thì  nghĩ công ty sẽ vực dậy thôi.    tiện   điều  với Tú Minh nên chỉ đáp  qua loa
-Thì tao cứ  khi nào phá sản thì tao nghĩ. Vốn dĩ bây giờ tao đang rảnh mà.
-Mày ..?
Tú Minh   bất lực  hiểu nó đang nghĩ gì trong đầu nhưng    như  vẽ nó đang     công ty Tuấn Nhật thì . Định bụng lên tiếng dò hỏi nó thì bất ngờ nó  lên tiếng hỏi  
-Tao     mày   Tuấn Nhật  việc mà thật  gia đình mày  gả mày cho Tuấn Nhật  đúng ?
-Mày  thế là  ý gì? Sao mày   chuyện ?
 cau mày  Tú Minh, nghi hoặc lời nó   , bởi vì chuyện  gả cho Nhật chỉ mới bàn sáng  và dường như  ngoài  ai . Thế mà bây giờ nó  gạn hỏi  về điều .  thật sự  thắc mắc, là ai  tung tin   cho nó .
Tú Minh thấy biểu hiện của   vui nên ngay lập tức nó dường như nhận  nó đang lỡ lời nên vội vàng chữa cháy
-À ? Tao   ý gì cả vì mới  Nhật phanh tin , nếu mày mà gả cho giám đốc, mày  công ty  chung với tao thì tao vui thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lang-le-yeu-anh/chuong-6.html.]
 liếc  nó vẫn  thể tin nó  nên ngờ vực hỏi 
-Có thật là mày vui ?
Nó  xoà
-Thật mà, mày là bạn  tao mà   tin tao ? 
-Thì,  mà thôi uống nước .
 giả vờ bưng tách cafe lên miệng uống, thầm  Tú Minh đánh giá. Chỉ một thời gian  Tuấn Nhật công nhận nó   đổi  nhiều,  còn là một cô gái hiền lành, ngây thơ như  mà   quen ,   đó nó  đổi, ăn diện hơn, sang chảnh hơn, và nhất là từ khi nào ánh mắt và lời  của nó  còn   tin tưởng  nữa. Phút chốc sự đa nghi trong lòng  dành cho nó nhiều hơn, tự trong tâm   xuất hiện sự cảnh giác dành cho nó…
Đi cafe xong  và Tú Minh mỗi đứa  một đường. Lái xe trở về, cứ nghĩ  chơi sẽ giải toả bớt căng thẳng thế mà cuối cùng trong lòng    hề vui một xíu nào cả.
Đỗ xe trong sân,  bước xuống định bụng  nhà tìm ba  để  chuyện một chút về Tuấn Nhật thì ngó qua  thấy   cầm kéo cắt mấy nhánh hồng  sâu bỏ  ngoài vườn. 
  tới, lên tiếng  với 
-Chuyện hồi sáng,  cũng đồng tình với ba hả ?
Mẹ xoay qua  . Buông chiếc kéo xuống  nắm tay   tới nhà nghỉ mát bên vườn hồng. 
Mẹ mỉm    hỏi 
-Thế con  thích Tuấn Nhật ?
 đỏ mặt khi  câu , nên ngại ngùng trả lời 
-Sao…   hỏi thế ạ!
-Mẹ  hết nhật ký của cô . Thế yêu   tận năm 8 tuổi. Giờ đây  chịu gả ?
-Mẹ? Sao   lén  nhật ký của con. Mẹ xâm hại quyền riêng tư của con  đấy?