Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Thế con  báo cảnh sát , còn nữa con đem con nhỏ đó về đây để  gì? Cũng tại nó mà  chuyện mới xào xáo đến mức ?
-Chuyện  ba  cần lo. Sẽ  ngày thằng Nhật vì cô  mà rơi  tay con thôi. Ba yên tâm lo chuyến hàng   cho   chuyện của công ty cứ bỏ qua một bên. 
- Được. Con gọi thằng Đường xuống đây cho ba. Bảo nó dẫn thêm mấy thằng tin tưởng nữa theo. Nhiệm vụ   ba sẽ giao cho nó .
-Vâng. Ba chuẩn  . Để con gọi nó.
 càng  càng  hiểu họ đang  gì, và cũng  hiểu họ là ai,  quan hệ gì với    tại    ở cùng với họ. Những câu hỏi cứ xoay mãi trong đầu mà chẳng  câu trả lời càng khiến cho  thêm khó chịu.
Cạch…
Bất ngờ cánh cửa mở .  ngước lên , một  trai  ,   khôi ngô và  trai , khuôn mặt trắng toát lên vẻ thư sinh nho nhã. Anh  mặc bộ vest màu đen mang đôi giày đen luôn. Trông  giống con nhà giàu 
Tuy nhiên quả thực giờ đây  chẳng thể nhận    là ai…
Hoàng Phúc tiến ,   dùng đôi mắt nghi hoặc    lâu,  lẽ là đang dò xét hoặc thầm đánh giá về  chuyện gì đó. Mãi một lúc    mới chủ động lên tiếng với 
-Em khỏe ?
 nhíu mày   trai  mắt, đại não vận dụng hết công suất vẫn  thể nào nhớ    là ai?
-Anh quen  ?
Hoàng Phúc gật đầu, đôi mắt phảng phất ánh gian tà
-Không những quen mà chúng  còn là…
Hoàng Phúc  đến đây liền ngập ngừng càng khiến cho  thêm tò mò
-Chúng  còn là gì   rõ cho   với.
Anh  nuốt nước miếng cái ực,  đó  tới  cạnh giường  trầm giọng 
-Chúng  là vợ chồng?
Vợ Chồng? Câu   khiến đầu  nổ ầm một tiếng,    chồng  ? Là lúc nào tại  trong mảng ký ức của  bây giờ  trống rỗng. Nhíu mày  Phúc.  ngây ngô hỏi 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lang-le-yeu-anh/chuong-60.html.]
-Anh là chồng  thật ? Vậy  tên là gì?
Hoàng Phúc   thầm đánh giá bàn tay  mò tới nắm lấy tay   nắm thật chặt 
-Anh là chồng em. Anh tên Hoàng Phúc, còn em là Mỹ Trang.
Mỹ Trang. Cái tên thật quen thuộc,   qua    cảm giác    qua , nhưng   nghĩ đó là tên của chính . Còn về chuyện   và  là vợ chồng thì trong suy nghĩ của     trống rỗng.
Định bụng tiếp tục mở lời hỏi Hoàng Phúc lý do tại     mất trí nhớ thế nhưng  kịp mở lời thì bất chợt đầu   đau như búa nổ.  đưa hai tay lên ôm lấy đầu , từng dây thần kinh căng  như sắp đứt khiến cho  chịu  nổi  ngả vật  giường  quằn quại rên la.
Ngồi bên cạnh   đau đớn Hoàng Phúc lúng Hiệpng chẳng   gì nên   cứ luôn miệng hỏi 
-Mỹ Trang em    hả?
-Mỹ Trang?
-Em đau quá ..
-Bây giờ    ?
-Em  , cứu em, đau quá?
Hoàng Trung ôm  một lúc  xoa đầu giúp  thế nhưng   càng đụng chạm   thấy  khó chịu. Cứ thế  mạnh tay đẩy     giữ  bình tĩnh  quát lên
-Anh   …
Hoàng Phúc chới với   đầy bất lực,  đó    thẳng  khỏi phòng  đóng chặt cửa . Trong phòng cơn đau vẫn mãi dằn xé cơ thể ,  cứ ôm lấy đầu  gào , trong phút chốc nước mắt giàn giụa, mồ hôi Hiệpa  ướt nhẹp cả .
Hoàng Phúc  một lúc  đó  . Anh  chìa tay  đưa cho  một viên thuốc, vì đang đau nên  cũng   thời gian để hỏi đó là thuốc gì bèn chụp lấy  đó nuốt vội  luôn cổ họng.
-Em … nước đây em uống .
-Cảm ơn..
Tay  run run cầm lấy ly nước tu một  hết luôn. Nước trôi xuống cổ họng  xuống bụng tạo nên một cơn cuồn cuộn. Một lúc  cơn đau đầu của  cũng giảm bớt khiến cho  mệt lả cả   vật  giường mà thở hổn hển.
Hoàng Phúc cầm khăn lau  mồ hôi  mặt   đó  kê gối xuống đầu   đặt   ngay ngắn   giường. Anh 
-Em nghỉ ngơi . Anh   đây.