Lang Quân Yêu Nghiệt của Ta - Chương 13
Cập nhật lúc: 2025-01-07 01:28:38
Lượt xem: 113
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Xe ngựa lăn lông lốc xuống vách núi, Phù Minh một tay cầm kiếm, phạt cỏ dại và dây leo cao ngang , thứ vô hối hận vì bốc đồng nhận lời Công chúa.
Hắn ngờ, nơi hội đèn lồng trong miệng Tang Niệm Niệm, là biên giới yêu lẫn lộn, cách Phiêu Miểu sơn hàng trăm dặm.
Càng ngờ, xe ngựa chở Công chúa đột nhiên mất kiểm soát.
Nhìn thấy xe ngựa lao thẳng xuống vách núi cheo leo, tim Phù Minh như ngừng đập.
Hắn gần như điên cuồng c.h.é.m đứt dây cương con ngựa điên, ôm chặt Tang Niệm Niệm lòng.
Tiểu kiếm chậm đà rơi xuống, nhờ thể cường tráng rèn luyện từ núi thây biển máu, Phù Minh bám chặt vách núi, mãi đến khi an đáp xuống đất, thở vẫn còn run rẩy.
May mắn , chủ nhân của thương.
Người trong lòng cuộn tròn thành một khối, vì kinh hãi, những ngón tay trắng nõn nắm chặt áo khoác của , tóc đen rối tung, hàng mi ngừng run rẩy.
Khăn choàng lông cáo trắng và áo choàng lông vũ nàng thường dùng mùa đông đều mất, chỉ mặc một chiếc váy sa mỏng manh đến cực điểm, chỉ cần chạm nhẹ là thể bóp nát.
Môi Phù Minh run rẩy, kìm mà áp sát trán nàng, mãi đến khi sắp hôn lên, mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng mà dừng .
Hắn cố gắng điều chỉnh thở, cởi bỏ bộ y phục ám vệ còn dày dặn : "Điện hạ, đắc tội."
Giọng Phù Minh khàn khàn, động tác ôn nhu như khi, bọc Tang Niệm Niệm .
Tang Niệm Niệm cứ tưởng đắc tội là gì đó với : "..."
Chút mong đợi nhen nhóm trong lòng nàng lập tức tan biến, nàng lắc đầu: "Ngươi mới bảo vệ , thể tính là đắc tội."
Diệu Diệu Thần Kỳ
Giọng nàng chút run rẩy: "Phù Minh, nơi tối quá, thấy mặt ngươi, ngươi thương ?"
Mặc dù rơi xuống vách núi là kế hoạch của nàng, cũng chuẩn kỹ càng, nhưng cảm giác mất trọng lực khi rơi từ độ cao nghìn mét vẫn khiến Tang Niệm Niệm khỏi kinh hãi, ngón tay lạnh lẽo của nàng run rẩy trong bóng tối, mãi đến khi chạm cánh tay ấm áp của Phù Minh, mới cảm giác chân thật.
"Thuộc hạ vô sự."
Lần Phù Minh né tránh sự đụng chạm của nàng, mặc cho linh lực của Tang Niệm Niệm dạo quanh trong cơ thể, thấy thở nàng bình hơn một chút, mới mở miệng : "Nơi hẳn là một sơn cốc hoang vu."
Tang quốc rộng lớn, biên giới dài, nhưng khu vực gần phía bắc, giáp ranh với Linh quốc là một dãy núi trùng điệp thần bí, mùa đông nối liền biển sâu, phía tây kéo dài đến Lưỡng Nghi, vô yêu tộc cư trú tại đây, là vùng đất hoang vu hiếm lui tới.
Do dự một chút, Phù Minh khàn giọng : "Ta... thuộc hạ từng sống ở gần đây một thời gian, Điện hạ đừng sợ, sẽ bảo vệ ."
Thời thơ ấu của , sơn cốc chính là lãnh địa của , ngờ trùng hợp như , cùng Công chúa rơi xuống nơi từng sống.
Tang Niệm Niệm đáp một tiếng, lấy từ tóc xuống một chiếc trâm lưu ly, ném lên trung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lang-quan-yeu-nghiet-cua-ta/chuong-13.html.]
Chiếc trâm hóa thành một con chim nhỏ màu vàng, bay lượn một hồi trung, nhanh chóng vỗ cánh rơi xuống, rơi tay Tang Niệm Niệm.
Nàng giả vờ bất ngờ: "Nơi ngăn cách linh lực?"
Phù Minh vốn định gật đầu, nhưng nhớ trong mắt chủ nhân, chỉ là một ám vệ bình thường, thể cảm nhận linh lực, đành cứng đờ nét mặt: "Thuộc hạ ."
Dưới vách núi là bóng tối , tuy Tang Niệm Niệm tiên linh lực vô tận, nhưng nàng chỉ thể chữa trị cho khác chứ thể chữa trị cho bản , cũng tiến hóa khả năng đêm, nên thấy biểu cảm tự nhiên của Phù Minh.
Nàng buồn bã : "Vậy chỉ thể chờ phụ hoàng và mẫu hậu phát hiện tung tích của chúng ."
Thực khi thực hiện kế hoạch, nàng dự liệu việc đột nhiên mất tích sẽ gây hậu quả gì, nên chuẩn sẵn thư tay và linh hoa chữa trị đủ cho Tang quốc sử dụng mấy tháng trời ở trong tẩm cung, ít nhất ba tháng , nàng thể chút kiêng dè ở vách núi cùng Phù Minh, ai phát hiện.
Phù Minh gương mặt trắng nõn mềm mại của nàng: "... Điện hạ đừng lo lắng, lẽ, quá một tháng, chúng thể khỏi vách núi ."
Mặc dù nhiều năm trôi qua, Phù Minh vẫn quen thuộc với lãnh địa cũ của , cách rời khỏi vách núi, chỉ là con đường đó quá nguy hiểm đối với Công chúa của , cần thời gian để tìm đường mới.
Tang Niệm Niệm chỉ mong ở vách núi với Phù Minh càng lâu càng , nàng tinh tế lựa chọn nơi hiểm trở chính là vì cùng một đôi uyên ương nơi hoang dã, liền hứng thú cao: " nơi lạnh quá, sói hoang ? Chúng đây?"
Sói hoang đích thực là : "..."
Tâm trạng chút vi diệu, Phù Minh giả vờ sói hoang, vành tai nóng lên, đề nghị: "Điện hạ yên tâm, thấy một hang động ở gần đây, thể tạm thời nơi trú ẩn."
Thực đó là hang ổ đào , cách đây xa lắm.
... khi đó bán yêu tộc sói tương lai thể sẽ đến kỳ động dục, nên đặc biệt vì động dục mà tạo hang động đó, bộ đều dùng lông sói của đan thành các loại vật dụng.
Hắn thật sự là yêu sói vô sỉ nhất đời, mà mời chủ nhân của ở trong hang ổ của , cũng lông sói đó bây giờ còn .
Tang Niệm Niệm cảm thấy gì , trong mắt nàng, Phù Minh là ám vệ xuất sắc nhất, tìm một hang động là chuyện hết sức bình thường.
Nàng gật đầu, cố gắng dậy, trong lòng mong chờ hưng phấn, nhưng hai chân mềm nhũn vì cú ngã lúc nãy.
Thấy , Phù Minh liền cõng nàng lên, cầm tiểu kiếm mở đường phía .
Mặt trăng ẩn những đám mây dày đặc, thỉnh thoảng lộ chút ánh sáng.
Xung quanh yên tĩnh, thỉnh thoảng vang lên tiếng thú hoang gầm rú, nhưng vì bên cạnh nên còn đáng sợ nữa.
Đáy vực tối tăm, cỏ dại mọc um tùm úa vàng, thỉnh thoảng vài con đom đóm bay lơ lửng phía xa, giống như những chiếc đèn Khổng Minh rải rác bầu trời đêm.
...
Hang động mà Phù Minh nhắc đến cách đó một đoạn, Tang Niệm Niệm nằm sấp lưng Phù Minh, dần dần chìm giấc ngủ.