Lang Quân Yêu Nghiệt của Ta - Chương 7.1

Cập nhật lúc: 2025-01-06 07:01:34
Lượt xem: 132

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hắn sẽ còn thể dùng thể thô ráp của để đón nhận sự đụng chạm của nàng, cũng thể sưởi ấm đôi chân lạnh lẽo cho nàng trong đêm mưa nữa.

Hoặc lẽ, chính phu của nàng là một nam nhân nhỏ nhen dơ bẩn, thể chịu đựng sự tồn tại của , sẽ đuổi khỏi phòng ngủ, mấy ngày liền gặp chủ nhân.

Nghĩ đến khả năng đó, hô hấp của Phù Minh một thoáng dồn dập, nhanh chóng đè nén xuống.

Hắn quỳ một gối mặt đất, sửa sang làn váy ướt sũng của Tang Niệm Niệm, đôi mắt lam nhạt càng ngày càng u ám: "Điện hạ..."

Diệu Diệu Thần Kỳ

"Rầm!" "Rầm!"

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa mạnh mẽ, kèm theo tiếng rao hàng thanh thúy: "Rau quả tươi mới, than củi, bán rẻ đây, bán rẻ đây!"

Phù Minh giọng của Hồ Tam: "..."

Gân xanh trán giật giật, hối hận lúc ở trong hẻm đánh c.h.ế.t tên .

Tang Niệm Niệm ngược hứng thú bừng bừng, mỗi du ngoạn, bên cạnh nàng luôn nhiều vây quanh, ngay cả nghèo đói và bệnh tật cũng đều che giấu.

Cái nàng thấy nhiều nhất, là những gương mặt kích động khó tả và đôi mắt sáng lên trong bóng tối, những hình ảnh giống đó lướt qua như chim bay mặt hồ, thể để ấn tượng sâu sắc gì cho nàng, ngược Phù Minh, ngay từ đầu đặc biệt khác biệt.

Hình như chỉ cần ở cùng , nàng luôn thể trải nghiệm nhiều điều mới mẻ, sức sống mãnh liệt sinh trưởng cơ thể , ánh sáng đó quá chói mắt, chói đến mức nàng thể rời mắt.

"Rau quả bán rẻ đây!"

Giọng oang oang của Hồ Tam như ma âm xuyên tai, Phù Minh thở dài, cầm nón trùm đầu bàn đội lên.

Đầu ngón tay thô ráp lướt qua làn da gì che chắn, Phù Minh lúc mới chậm chạp ý thức điều gì đó, đồng tử run lên, ánh mắt hoảng loạn về phía Tang Niệm Niệm.

Hắn đeo mặt nạ, trong phòng ánh nến lờ mờ, điện hạ nàng... thấy dung mạo xí của ?

"Điện hạ." Tim như chiếc đồng hồ cát thủng đáy, từng chút từng chút chìm xuống sâu hơn, Phù Minh khó khăn mở miệng: "Ban đêm lạnh lẽo, trong phòng than lửa, thuộc hạ một lát sẽ về."

Đã cùng học tập nhiều như , Tang Niệm Niệm rõ ràng Phù Minh tự ti về những vết sẹo .

Những vết sẹo đó trong mắt nàng vô cùng gợi cảm, là chỗ hổ khiến chỉ cần chạm sẽ thở dốc trầm thấp, sống lưng run rẩy.

Trên như , vết sẹo mí mắt và xương mày, nhất định càng để ý hơn.

Ánh mắt lướt qua tóc mai còn đang nhỏ nước của Phù Minh, cuộn tròn trong chiếc chăn mỏng, gương mặt mềm mại vùi lớp lông trắng: "Ngươi mau , chỗ tối quá, rõ gì cả, mua thêm một ít than củi."

Quả nhiên, giọng của nàng dứt, hình cao lớn căng cứng mặt lập tức thả lỏng hơn nhiều.

Tang Niệm Niệm thầm buồn , chờ Phù Minh xoay rời , vội vàng rón rén xuống ghế, bưng cây nến lén lút phòng ngủ của .

Ngoài cổng viện:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lang-quan-yeu-nghiet-cua-ta/chuong-7-1.html.]

Ánh mắt Phù Minh lạnh như dao, đám tiểu yêu miễn cưỡng hóa thành hình bên cửa run lẩy bẩy.

Hồ Tam trốn áo choàng của Hùng Thất, cẩn thận thò cái đầu lông lộn xộn: "Đại ca, đừng tức giận, chúng chỉ là đưa chút đồ ăn cho và tẩu tử thôi."

Hùng Thất là yêu quái tàn tật mới đến xin gia nhập, hai chân đều què, nhưng yêu lực vẫn còn, khoác áo tơi và đội nón lá ở đó, trông cũng dáng . Hắn tiếng lắm, chỉ phụ họa: " đúng ."

Phù Minh: "..." cái đầu ngươi.

Hắn cũng lười giải thích với đám tiểu yêu hiểu tiếng , yêu văn màu đỏ khuôn mặt tuấn tú lan rộng, đôi mắt lam nhạt xẻ thành hai con ngươi dọc.

Tiếng gầm gừ trầm thấp mang đầy ý cảnh cáo tràn từ cổ họng , sức mạnh đặc thù của yêu tộc cường đại giống như cuồng phong cuốn tới, mang đến nỗi sợ hãi bản năng.

Chỉ trong nháy mắt, đám tiểu yêu còn mặt dày mày dạn đến quen chạy tán loạn, đồ núi khiêng đến rơi đầy đất.

Chờ đến khi cảm nhận tất cả tiểu yêu đều chạy mất, Phù Minh mới chậm rãi thu hồi ánh mắt lạnh lẽo.

Hắn nhặt cái sọt đất lên, do dự một lát, cẩn thận biến một cái đuôi sói lông xù.

Bàn tay to lớn nhanh chóng nhổ xuống mấy nhúm lông sói, Phù Minh lặng lẽ liếc tiểu viện yên tĩnh, nhanh chóng rải lông của quanh tiểu viện một vòng.

Làm xong tất cả những điều , đôi tai màu lúa mì của đỏ đến mức sắp nhỏ máu.

Dùng mùi hương và lông để đánh dấu lãnh thổ, thể hiện sự cường đại, là việc khi còn là một con sói con mới .

điện hạ đang ở trong phòng, nàng mới kinh hãi, nàng còn , cùng xem hội đèn lồng.

Hít sâu một , hai cái tai sói của Phù Minh run run, nhanh chóng xách than củi và một ít nấm tươi rau củ bếp.

Một lát , bưng hai bát canh nóng cửa, xông hấp tấp: "Điện hạ, một ít đồ ăn nóng."

Tang Niệm Niệm đợi lâu , cũng dậy, chỉ đáp một tiếng mềm mại: "Ta ở phòng trong."

Mí mắt Phù Minh giật giật.

Hắn nghĩ đến những thứ trong phòng , cả căng cứng.

"Điện hạ..."

Phù Minh vội vàng đặt canh nóng lên bàn, giấu những thứ đó khi Tang Niệm Niệm phát hiện bí mật của .

động tác của vẫn chậm một bước, chờ đến khi phòng trong, liền thấy chủ nhân mà ngày đêm thương nhớ mở chiếc hộp gỗ đặt ở đầu giường .

Không chỉ như thế, y phục nàng cũng một bộ khác, áo khoác ngoài của hắc y vệ sĩ quá rộng so với nàng chỉ thể miễn cưỡng che khuất một nửa xương quai xanh trắng nõn sáng bóng, dây thắt lưng dài thắt một vòng eo nhỏ nhắn mềm mại, mùi hương nồng đậm thuộc về bao trùm lấy nàng, giống như cảnh tượng mà mấy ngày nay chỉ dám ảo tưởng trong mơ.

Chủ nhân thuần khiết thiện lương của bên giường , đầu gối đặt một chiếc hộp gỗ mới mở , đôi mắt nghi ngờ : "Phù Minh, vì trâm hoa lụa và khăn tay mất ở chỗ ?"

 

Loading...