Ta ngẩng đầu  thần điểu.
 
Nó cũng đang  .
 
“Là giọng của , ngươi  niết bàn, tự nhiên  thể  chuyện cùng .”
 
“Bùi thị nữ,   suy nghĩ của  ngươi. Thế gian   những kẻ dị thế giày vò, ngươi  cứu ,    ?”
 
Ta  ngừng đánh đàn, gật đầu.
 
“Đây là thần lực, ngươi cầu xin ân huệ  cũng sẽ  trả giá đắt, ngươi  bằng lòng ?”
 
“Cái giá đắt gì ?”
 
“Mười năm thọ mệnh.”
 
Thần nữ từ xưa đến nay đều là đoản mệnh, xóa  mười năm thọ mệnh thì còn   nhiều lắm.
 
Ta  do dự, gật đầu.
 
“Ta đồng ý.”
 
Nó vỗ cánh, bay đến Lăng Vân Đài,   một lát, cuối cùng thở dài một tiếng.
 
“Những điều  vốn là kiếp nạn của bá tánh, nếu ngươi  hóa giải,  sẽ thành  cho ngươi.”
 
Theo  là một tiếng sải cánh vút bay .
 
Ta dừng đàn, tầm mắt dừng  nơi nó bay lên  trung,  lâu  .
 
Cho đến khi  đài vang lên tiếng gọi khản đặc, đánh thức .
 
“Phu nhân, ngươi tỉnh. Hu hu hu, thật sự quá  .”
 
“Nha đầu con  đau nữa ? Thật sự khoẻ  ? Thiên hạ cảm tạ phượng hoàng thần điểu, cảm tạ thần nữ.”
 
……
 
Bọn họ ôm  mà tìm   nhân,    ,  một  nữa quỳ lạy .
 
Lần  là thật tâm thật lòng.
 
“Thần nữ nương nương sống lâu trăm tuổi.”
 
Ta im lặng mỉm .
 
Ta  thanh toán xong với thiên hạ.
 
16
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lang-van-dai-rufc/chuong-12-het.html.]
Dưới đài, Bùi đại phu nhân ngăn  , sắc mặt bà   kém.
 
“A Chương,  thể về nhà cùng mẫu  ?”
 
Ta lắc đầu.
 
Bà  lùi  một bước,  tự giễu.
 
“Ta  con oán  nhưng   thể  gì bây giờ?”
 
“Rõ ràng, điều  cũng   chỉ một   sai.”
 
Ta trầm mặc, đúng là tất cả   đều sai nhưng bọn họ  tính là sai, chỉ  thể là  sai.
 
Ta   vẫn  bước   Bùi phủ một bước.
 
Còn với Bùi thị mà ,   thần nữ, cả tộc Bùi thị chẳng là gì cả.
 
Ngày hôm , Bùi Thiều Hoa  ban chết.
 
Không bao lâu , Thái Tử khởi binh mưu phản.
 
Thái Tử Phi của  tội  ngập đầu,  cưới  thần nữ giả, tự nhiên cũng  thể  hoàng đế.
 
Hắn lựa chọn con đường  ăn cả ngã về .
 
Đáng tiếc,  Thất hoàng tử phát hiện,  ban ba thước lụa trắng..
 
Trong lúc nhất thời, tin đồn Hoàng đế sắc phong Thất hoàng tử  tân Thái Tử lan truyền khắp triều đình.
 
Ngày  rời khỏi kinh thành, Tống Từ đến tiễn.
 
Hắn vẫn   bằng đôi mắt đen sâu thẳm: “Nàng  nghĩ kỹ , thật sự   ?”
 
Ta gật đầu: “Cảm ơn ngươi  giả thành hôn với , hiện giờ  thứ  kết thúc,  chỉ   chính .”
 
Hắn vươn tay, ôm chặt   lòng, ôm thật sự khẩn thiết.
 
Ta  phản ứng, để  ôm.
 
Thật lâu ,  mới buông , giọng  nghẹn ngào.
 
“A Chương,  , nàng là   ,  nay đều  .”
 
Ta , đẩy  .
 
“Tống Từ, núi cao sông dài,  duyên gặp .”
 
Ta khoác bọc hành lý lên vai
 
Từ nay về ,  chỉ   một Bùi Hành Chương thuộc về chính .