LÃNH CUNG - 1

Cập nhật lúc: 2025-10-26 14:05:01
Lượt xem: 303

1

 

Năm vương phủ, mới chỉ chín tuổi.

 

Cái tuổi vốn chẳng nên bàn chuyện hôn nhân, chỉ là đại bá thể đợi lớn lên, cũng thể đợi cuộc tranh đoạt ngôi vị thái tử kết thúc. 

 

Vương gia cần đại bá chứng minh lòng trung thành, mà hôn nhân là bằng chứng nhất.

 

Tổ phụ với :

 

“Vương gia cũng cầm thú, giờ chỉ là tiên đón con phủ nuôi dưỡng, đợi đến tuổi sẽ nâng con phòng. Con cũng đừng trách nhẫn tâm, đại bá con khó khăn lắm mới chức quan. “

 

“Nếu Lư gia nền tảng mỏng, chẳng giúp gì cho , cũng sẽ đưa con . Tuế An , con nhớ vẫn luôn là nữ nhi Lư gia, vinh thì cùng vinh, tổn thì cùng tổn.”

 

lúc đó chẳng hiểu gì, chỉ nhớ mẫu nghẹn ngào thành tiếng. 

 

Khi còn thế nào là nỗi khổ chia lìa, bà v.ú kéo tay rời khỏi nhà.

 

Ta đưa vương phủ từ cửa hông, bà v.ú bóp chặt cổ tay , bóp một vòng vết đỏ.

 

Bước chân bà lớn, chạy nhỏ mới theo kịp.

 

Lại chạy qua một hành lang, bà v.ú đột nhiên buông tay , cúi hành lễ với một nữ tử mặc cung trang.

 

Nữ tử giữa hành lang, gió nhẹ thổi bay vạt váy, phảng phất như tiên.

 

Là Thẩm Ninh.

 

Bà v.ú vẫn lải nhải kể về thế của , Thẩm Ninh như thấy. 

 

Nàng mỉm dịu dàng với , hỏi:

 

“Tiểu đáng thương, ăn băng lạc ?”

 

Ta đó là gì, ngơ ngác gật đầu.

 

Nàng tránh chỗ vết đỏ cổ tay , khẽ móc tay :

 

“Muội theo .”

 

Bàn tay nàng ấm áp mềm mại, giống bàn tay mẫu , chút khác.

 

Ta ngẩng đầu nàng, hỏi:

 

“Tỷ tỷ, tỷ cũng thể về nhà nữa ?”

 

Bước chân Thẩm Ninh khựng .

 

Nàng gật đầu: “. ?”

 

Ta cúi đầu, đôi hạt châu giày mới thêu.

 

“Ta bà v.ú gọi tỷ là vương phi .”

 

Vương phi là thê tử của Vương gia, là nữ tử gả .

 

Bà v.ú từng , nữ tử gả , đều thể về nhà.

 

Thẩm Ninh véo má , :

 

“Muội cũng lanh lợi đấy.”

 

Đến lúc ăn băng lạc, Thẩm Ninh sai đưa hành lý của đến sân viện của nàng.

 

Nàng với Vương gia rằng nàng tự dạy dỗ , Vương gia bảo nàng cứ tùy ý.

 

Chuyện trong hậu viện, Vương gia vốn luôn để mặc Thẩm Ninh.

 

Ta từng nghĩ Vương gia yêu Thẩm Ninh, bằng , lời nàng?

 

Phụ thì bao giờ lời mẫu cả.

 

Ta len lén với Thẩm Ninh suy nghĩ , nàng đến chảy nước mắt:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lanh-cung/1.html.]

 

“Giỏi thật, còn bé tí mà hiểu thế nào là yêu ?”

 

Ta gãi đầu, hiểu vì nàng như thế.

 

Cười xong, nàng nghiêm mặt, bắt đầu kiểm tra bài vở của .

 

Thẩm Ninh sẽ dạy dỗ , quả nhiên qua loa. 

 

Thi thư lễ nhạc tự nhiên học, ngoài còn cho một cây cung, dạy b.ắ.n tên.

 

Khi nàng mặc kỵ trang thì búi tóc cao, điểm phấn son, gọn gàng dứt khoát. 

 

Ta thích nhất là nàng b.ắ.n cung, ánh mắt nàng bia sắc bén như chim ưng lượn trời.

 

Ta bắt chước nàng kéo cung, nhưng tên b.ắ.n luôn lệch khỏi bia.

 

Thấy sắp , Thẩm Ninh , nàng đến lưng, cầm tay kéo căng cung.

Truyện đăng page Ô Mai Đào Muối

“Vù” một tiếng, theo tiếng xé gió, mũi tên vô dụng trong tay trúng ngay hồng tâm.

 

Thẩm Ninh :

 

“Tuế An, nhớ lấy cảm giác chiến thắng. Việc đời, sách luyện võ đều dễ thành. Nếu thời cơ đúng, mãi chẳng thành, khó tránh sinh sợ hãi, khó mà tiến lên. một khi thắng nó một , thì sẽ thắng thứ hai, thứ ba… cho đến khi đ.á.n.h bại nó.”

 

Ta hiểu .

 

“Tỷ tỷ, ý tỷ là thi thư cũng bắt nạt kẻ yếu!”

 

Thẩm Ninh gõ nhẹ trán

 

, bắt nạt cái đầu heo nhỏ của đấy.”

 

Cái gì chứ! Người thông minh lắm đấy!

 

Đến khi học cưỡi ngựa, Thẩm Ninh mang thai.

 

Nàng mập , khuôn mặt ửng hồng.

 

Ta thích áp tai bụng nàng , động tĩnh cũng một lúc.

 

Lúc nàng chấm lên trán , mắng nghịch ngợm.

 

Chỉ tiếc là Vương gia thường đến thăm nàng, mỗi đến đều ở qua đêm, thể ngủ cùng Thẩm Ninh.

 

Không Thẩm Ninh, đêm dài đặc biệt. Ta ôm chăn ngẩn

 

Mà trăng rơi xuống thật chậm, đếm mãi hết, chỉ thể sang cửa sổ phòng Thẩm Ninh. 

 

Khi ánh nến ấm vàng từ giấy cửa tràn ngoài, nó biến thành màu trắng giống hệt ánh trăng.

 

Có chút lạnh.

 

Bụng đau lên, mùi m.á.u ẩm ướt lan nơi chóp mũi.

 

Ta m.á.u giữa hai chân, chỉ nghĩ rằng mắc trọng bệnh.

 

Mà Thẩm Ninh ở bên , nàng chẳng gì.

 

Tiểu nha đầu bưng chậu hầu , tuổi còn nhỏ hơn , ngủ say.

 

May mà nàng ngủ, nếu nhất định sẽ kêu to. 

 

Nếu kinh động Vương gia, e kịp đợi bệnh c.h.ế.t, chúng cùng ban c.h.ế.t .

 

Ta ấm ức xách đèn lồng, mò mẫm tìm Tô Dục Linh, nàng là trắc phi, thể giúp mời đại phu.

 

2

 

Tô Dục Linh thấy rưng rưng nước mắt đến tìm, sợ đến nỗi sắc mặt tái nhợt.

 

Đợi hỏi rõ ràng chuyện gì xảy , nàng bật .

 

Loading...