LÃNH CUNG - 2
Cập nhật lúc: 2025-10-26 14:05:38
Lượt xem: 434
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Cập nhật lúc: 2025-10-26 14:05:38
Lượt xem: 434
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Nàng dịu dàng :
“Đây là đầu nguyệt sự, Tuế An của chúng lớn .”
Trước đó, và Tô Dục Linh nhiều qua , lẽ là vì lúc giọng điệu của nàng quá giống Thẩm Ninh, kìm nổi mà nhào lòng nàng.
“Tô tỷ tỷ, sợ quá.”
Nàng nhẹ nhàng vỗ lưng trấn an, dặn mang nước nóng đến.
Nàng dạy cách tẩy rửa, chỉ cách tính ngày, giữ gìn thể.
Hiểu , thấy chút ngượng ngùng, nhưng rời .
Ta ngủ một .
Đều là Thẩm Ninh nuông chiều hư hỏng, rõ ràng khi ở nhà, vẫn luôn ngủ một .
Tô Dục Linh từ chối , nàng chấm nhẹ mũi :
“Được nuông chiều đến hư, lớn thế mà vẫn dính như .”
Màn lụa xanh rủ xuống, bóng dáng mờ ảo, nhòe dung nhan của Tô Dục Linh.
“Tỷ tỷ…”
Ta vô thức gọi khẽ, giống hệt một gã nam nhân đa tình, bên cạnh là một , trong lòng nghĩ đến một khác.
Nghĩ thế, tự bật .
Giường của Tô Dục Linh thơm mềm, nhanh chóng chìm giấc ngủ.
Một đêm mộng mị.
Sáng sớm thỉnh an Thẩm Ninh, Tô Dục Linh đùa kể chuyện đêm qua của .
“Tiểu nha đầu cứ tưởng mắc bệnh nặng, sợ đến phát .”
Thẩm Ninh xong, trong mắt mờ nước, nàng đau lòng.
“Đứa ngốc, bụng còn đau ?”
Ta lắc đầu:
“Tối qua Tô tỷ tỷ cho uống nước đường đỏ, còn đau nữa.”
Thẩm Ninh gật đầu, với Tô Dục Linh:
“Làm phiền ngươi .”
Tô Dục Linh chỉ , tiếp lời.
Ta ngu , chẳng hiểu sự khách khí xa cách trong lời Thẩm Ninh, càng chẳng hiểu sự im lặng của Tô Dục Linh.
Sau khi Tô Dục Linh rời , Thẩm Ninh thôi, cuối cùng chỉ khẽ thở dài.
Tuyết cô cô :
“Người dạy nàng thì bảo nàng còn nhỏ. Không dạy nàng thì lo nàng sẽ hổ ăn mất.”
Thẩm Ninh bất đắc dĩ:
“Thôi, dù còn che chở, cũng chẳng cần quá sớm hiểu chuyện.”
Ta hỏi Chủy Nhi, lớn luôn mấy lời mà chẳng hiểu.
Chủy Nhi tròn xoe mắt, ngay cả lời nàng còn hiểu, gì đến trả lời.
Bụng Thẩm Ninh càng ngày càng lớn, nàng lười kéo cung, bèn dắt đ.á.n.h cờ.
Ta luôn thua, nàng cũng chẳng nhường, chỉ kiên nhẫn chỉ nước cờ, hết đến khác dạy nên bố cục thế nào, giải vây thế nào.
Tiếc là tư chất hữu hạn, chẳng hiểu , còn gật gù buồn ngủ.
Thẩm Ninh bèn sai Tuyết cô cô pha cho tỉnh, nàng nghiêm giọng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lanh-cung/2.html.]
“Đường cờ cũng là đường cầu sinh. Muội hiểu cách bày thì thôi, nhưng giải vây thì nhất định học.”
Thế nhưng vẫn gối đầu lên tiếng rơi của tuyết mà ngủ.
3
Ngày Thẩm Ninh lâm bồn, tuyết rơi một trận lớn.
Truyện đăng page Ô Mai Đào Muối
Nàng sinh nở vốn dĩ thuận lợi, bà mụ bao lâu thì tiếng trẻ con cất .
Thế nhưng nàng băng huyết.
Ngự y bắt mạch xong, hỏi đến chuyện ẩm thực gần đây của Thẩm Ninh, vấn đề ở một chén an thần.
Nhân sâm ngàn năm đặt ở tay thường là bổ phẩm, nhưng đặt ở m.a.n.g t.h.a.i thì dễ khiến trượt thai.
Tuy uống bao lâu, đứa bé giữ , nhưng m.á.u chảy ồ ạt trong Thẩm Ninh cầm .
Nghe lời ngự y, như sét đánh.
Chén an thần , là chính tay sắc.
Củ nhân sâm ngàn năm , là Tô Dục Linh đưa cho .
Nhân sâm rõ ràng là thứ , vì thứ thể hại ?
Ta chạy hành lang, gió lạnh dội cổ họng như d.a.o cắt.
Mùi hương nhàn nhạt từ lò hương Tô Dục Linh đốt vẫn bay quanh, nàng an tĩnh hương án, ánh sáng xuyên qua giấy cửa, màn lụa lọc một tầng, khi chiếu lên gương mặt nàng thì phủ một tầng xanh u ám.
Ta ở cửa, hỏi nàng:
“Tại ?”
Nàng , kéo động nơi gò má, như một cỗ diễm thi.
“Lư Tuế An, ngươi bất quá chỉ là một kẻ thất danh phận, ai cho ngươi thể diện mà trong vương phủ cùng ngang hàng?
, là Thẩm Ninh cho ngươi thể diện.
Nàng cái gì cũng hiểu, thế nhưng nuôi ngươi thành dáng vẻ ngây thơ như .
Vậy thì bài học , để dạy ngươi.
Trong hoàng gia, ngây thơ chính là ngu , ngu chính là tội.”
Ta lùi một bước, một chân giẫm hẫng, ngã mạnh xuống sân.
Trong sân tuyết dọn sạch, chỉ còn nền gạch lạnh cứng, ngã đau điếng.
Tuyết cô cô vội vàng chạy đến đỡ , mắt hoe đỏ:
“Cô nương, mau trở về , Vương phi nương nương đang đợi .”
Đầu gối rách toạc nhưng lúc chạy về cảm thấy đau.
Thẩm Ninh giường, mặt mày trắng bệch, thấy đến, dốc hết sức nặn một nụ .
“Khóc gì chứ? Cũng của .”
Ta quỳ bên giường ngẩng đầu nàng, chỉ thấy cổ họng như một bàn tay bóp chặt, chẳng lời.
Thẩm Ninh lau nước mắt:
“Dù đưa thì gốc nhân sâm cuối cùng cũng sẽ ăn. Vương gia ở trong kinh, nàng sẽ bỏ lỡ cơ hội .”
Thế nhưng, cố tình là đưa.
Ta cúi đầu đôi tay run rẩy của , chỉ cảm thấy đó vương đầy vệt m.á.u đỏ tươi.
Tô Dục Linh cố tình tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t tỷ tỷ của .
“Đừng tự trách. Xuất cao, chuyện trong hậu viện nhiều thứ đều là từ từ học . Là tự cho thông minh, cứ nghĩ thể cùng nàng dây dưa thêm vài năm, chờ trưởng thành… chỉ tiếc, dáng vẻ khi trưởng thành, còn cơ hội thấy .”
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.